Chương 4: Cầu cứu

A Ngưu dẫn tôi đến trước cửa một căn phòng nhỏ, trên hành lang đã có mấy người đứng sẵn, ai nấy đều mang vẻ mặt phấn khích, tò mò ngó vào bên trong.

Chưa kịp đến gần, tôi đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ trong phòng: "Xin các người... đừng... đừng mà... cứu tôi với... cứu với..."

Ngoài tiếng khóc, còn có những tiếng cười nói thô tục đầy chế giễu.

Hai âm thanh cùng lúc vang lên trong tai khiến tôi không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm.

Nhưng khi vừa siết tay lại, hình ảnh những người bị nhốt trong ao đỉa chợt hiện lên trong đầu, khiến tôi không khỏi run rẩy, nắm tay cũng dần buông lỏng ra...

"Mẹ kiếp, làm xong chưa? Có thể nhanh lên được không? Không thấy ngoài này còn nhiều người chờ à?" Một người ngoài cửa bực bội chửi lớn.

"Vội cái gì, ông đây mới chỉ bắt đầu." Một giọng nói từ trong phòng vọng ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, và tôi đứng bên ngoài mà đầu óc trống rỗng.

Tiếng khóc của cô gái bên trong đã trở nên yếu ớt và khản đặc, gần như không thể nghe thấy nữa.

Không biết đã bao lâu trôi qua, một người đẩy tôi từ phía sau: "Đến lượt mày rồi, nhanh lên, làm xong còn phải về làm việc nữa."

Tôi giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đã đứng trong phòng từ khi nào. A Ngưu vừa cài thắt lưng vừa nhướng mày nhìn tôi.

Tôi liếc nhìn cô gái nằm trên giường, một tay cô bị còng vào thành giường. Trên cổ tay có vết máu, chắc hẳn là do vùng vẫy để lại.

Quần áo trên người cô đã bị lột sạch, mặt mày thâm tím, một bên mắt đỏ ngầu, chứa đầy tia máu, trông rất kinh hãi.

Trên cơ thể cô, ngoài những vết thương và bẩn thỉu, không còn chỗ nào lành lặn.

Ánh mắt của cô trở nên vô hồn, khi nhìn tôi cũng không có chút phản ứng nào.

Miệng cô mấp máy như muốn kêu cứu, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

"Mau lên." A Ngưu hối thúc. "Đừng lãng phí thời gian."

Toàn thân tôi run rẩy, chỉ muốn quay người chạy trốn.

Nhưng tôi không có can đảm để chạy.

Một lát sau, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: "Anh Ngưu... tôi không muốn làm chuyện này..."

"Không muốn làm?" A Ngưu ngạc nhiên, rồi nhíu mày: "Cô ta là bạn của cậu à?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy tại sao không muốn làm? Cậu nghĩ lúc nào cũng có đồ miễn phí để chơi sao? Cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có đâu..."

Nghe hắn nói những lời này, cơn giận dữ vô hình dâng trào trong lòng tôi, tôi chỉ muốn gϊếŧ chết hắn ngay lập tức.

"A Ngưu, xong chưa đấy?"

Một giọng nói vang lên từ cửa, và một gã đàn ông có ria mép bước vào.

"Anh Hạo." A Ngưu lập tức cung kính gọi.

Gã đàn ông có ria mép mà A Ngưu gọi là anh Hạo liếc nhìn tôi: "Thằng nhóc mới vào nhóm của cậu à?"

"Vâng." A Ngưu cười và gật đầu.

"Ồ? Vậy là cùng đến với cô gái này rồi à?"

A Ngưu hích vai tôi, khẽ nói: "Mau chào anh Hạo đi."

Tôi nhìn gã đàn ông trước mặt với vẻ không tình nguyện, rồi khẽ gọi: "Anh Hạo..."

"Mày tên gì?"

"Em tên Dương Lỗi..."

Anh Hạo nhìn tôi cười, đột nhiên vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

Cái tát mạnh đến mức làm tôi choáng váng, chưa kịp phản ứng thì hắn đã đá mạnh vào bụng tôi, khiến tôi lùi lại vài bước. Nếu không có A Ngưu đỡ phía sau, có lẽ tôi đã ngã xuống đất.

"Mẹ kiếp! Mày tưởng mày là cái thá gì? Dám trợn mắt nhìn tao à, thử lần nữa xem."

A Ngưu vội vàng cười làm lành: "Anh Hạo, cậu ta mới đến, không hiểu chuyện, em sẽ dạy dỗ lại sau."

"Ngưu à, cậu cũng biết, anh luôn ưu ái cậu, có gì tốt đều không quên gọi cậu."

"Vâng, vâng... Em ghi nhớ trong lòng, cảm ơn anh Hạo."

Anh Hạo mỉm cười: "Vậy bao giờ cậu sang nhóm của anh?"

A Ngưu khổ sở đáp: "Anh Hạo, anh cũng biết, bên anh Long..."

"Chuyện của A Long để anh lo, cậu chỉ cần cho anh một lời hứa chắc chắn."

A Ngưu lưỡng lự một lúc, rồi cắn răng nói: "Tháng sau! Tháng sau em sẽ sang bên anh Hạo."

"Được! Anh sẽ đợi cậu. Khi cậu đến nhóm của anh, đảm bảo sẽ sống sung sướиɠ, đầy đủ."

"Em cảm ơn anh Hạo!"

Hai người nói chuyện một lúc, rồi anh Hạo liếc nhìn tôi, sau đó nhìn sang cô gái nằm trên giường.

"Thằng nhãi, mày biểu diễn trực tiếp cho tao xem, tao sẽ nể mặt A Ngưu mà tha cho mày..."

Nói xong, anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thuộc hạ phía sau liền châm cho anh ta một điếu thuốc.

Trong phòng ít nhất cũng có bảy, tám người, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ thích thú, chờ đợi trò vui.

"Anh Hạo... cậu ta mới đến hôm nay, anh xem..." A Ngưu cố gắng nói giúp tôi, nhưng chưa kịp nói xong, anh Hạo đã ngắt lời: "A Ngưu, anh có làm gì cậu ta đâu? Anh chỉ muốn xem trực tiếp, chẳng phải cậu dẫn nó đến đây để làm chuyện đó sao?"

A Ngưu cười khổ, quay sang tôi: "Anh Hạo đã nói vậy, cậu làm nhanh đi, làm xong còn phải về làm việc."

Nói rồi, hắn đẩy tôi đến cạnh giường.

Nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, tôi cảm thấy cơn giận trong người đã dâng đến cực điểm.

Một lũ súc sinh!

Mẹ kiếp!

"Nhanh lên! Còn lề mề gì nữa?"

"Mẹ kiếp, không lẽ thằng này không biết làm chuyện đó?"

"Thằng chó này chắc là thái giám rồi!"

...

Những lời tục tĩu văng vẳng bên tai, trong không khí ngoài mùi thuốc lá còn có một mùi hôi thối khó chịu.

Tôi cảm thấy mọi giác quan của mình như bị vặn xoắn lại.

Trong đầu tôi không ngừng gào thét: Dương Lỗi! Nếu mày còn là con người, thì hãy gϊếŧ chết bọn chúng.

Bất ngờ, tôi cảm thấy một cú đá mạnh vào lưng, khiến cả người ngã đè lên cô gái trên giường.

Chính lúc này, tôi nghe rõ tiếng thì thầm yếu ớt của cô: "Chạy... chạy... chạy..."

Cô không ngừng lặp đi lặp lại từ đó, như một câu thần chú khắc sâu vào tâm trí tôi.

"Cởϊ qυầи nó ra." Anh Hạo ra lệnh.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy có người kéo quần mình. Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô ích.

Tay chân tôi bị giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Cuối cùng, tôi đã hiểu cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.

Nước mắt bất giác trào ra, chảy xuống hai bên má.

"Đừng... đừng mà..." Tôi khản giọng kêu lên, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Ngay khi quần tôi sắp bị kéo xuống, một giọng nói vang lên: "Chúng mày đang làm cái quái gì vậy?"

Tiếng nói ấy khiến những kẻ đang lột quần tôi lập tức dừng lại.

Tôi gần như giật mình, từ trên giường lăn xuống đất, ngồi bệt dưới sàn.

Tôi nhìn thấy A Long dẫn theo hai người đứng trước cửa. Khi nhìn thấy anh ta, tôi vội vàng bò đến dưới chân anh, bật khóc và thốt lên: "Anh Long, cứu em với..."