Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cạm Bẫy Lừa Đảo Điện Tử Và Những Ngày Khốn Khổ Khi Tôi Bị Lừa Đến Miền Bắc Myanmar

Chương 5: An Bài

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ trong vài giờ, tôi đã hiểu sâu sắc về nơi này. Một khi đã vào đây, con người chẳng khác gì gia súc, lòng tự trọng không có giá trị gì ở đây.

A Long đỡ tôi dậy từ dưới đất, nhìn về phía anh Hạo: "Hạo Tử, cậu ấy là người của tôi, anh làm vậy có hơi quá rồi đấy?"

"Ồ, A Long của chúng ta giận rồi sao?" anh Hạo đứng dậy, đi tới gần tôi, nói: "Thằng nhãi, tao cho mày cơ hội tận hưởng, mà mày lại không có khả năng. Điều này không thể trách tao được."

Nói xong, hắn cười: "A Long, nếu thằng nhãi này là người của cậu, thì cậu trông nom nó cho kỹ, đừng để nó chạy lung tung. Đây là ký túc xá của nhóm chúng tôi."

Lúc này, A Ngưu chạy tới kéo tôi ra một bên, cúi đầu chào A Long.

A Long không thay đổi sắc mặt, liếc nhìn cô gái trên giường cách đó không xa: "Mới tới hôm nay mà các anh đã chơi cô ta tàn tạ rồi? Đúng là nhóm các anh đông người thật."

"Mày nói cái gì?" Hạo ca nhíu mày hỏi.

"Ý nghĩa đen thôi." A Long cười nhẹ, nói tiếp: "Nghe nói nhóm các anh hai tháng rồi chưa đạt chỉ tiêu? Không hiểu cấp trên nghĩ gì mà nuôi nhiều người vô dụng thế, ăn uống mà không làm việc..."

"Mày dám lặp lại lần nữa?" Hạo ca trừng mắt, gầm lên.

Lập tức, những người khác trong phòng đều vây quanh.

Hai người đi cùng A Long cũng trở nên căng thẳng.

Không khí trong phòng trở nên căng như dây đàn sẵn sàng bùng nổ!

"Sao? anh Hạo hôm nay định làm gì tôi à?" A Long cười nhạt, "Muốn làm gì tôi cũng được, nhưng khi đó việc nhóm tôi thì phải nhờ anh rồi, anh Hạo."

Rõ ràng anh Hạo lúc này giận đến tím mặt, gân cổ nổi lên, răng nghiến ken két.

Sau khoảng hai mươi giây căng thẳng, điện thoại của anh ta reo lên.

Hắn lấy điện thoại ra, nghe một cuộc gọi, rồi trừng mắt nhìn A Long, buông một câu: "Chúng ta rồi sẽ gặp lại, đợi đấy, tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Nói xong, hắn dẫn người rời khỏi ký túc xá.

Khi phòng chỉ còn lại vài người chúng tôi, A Long cầm lấy một cây gậy điện từ người phía sau, không nói lời nào liền đâm thẳng vào người A Ngưu.

Lập tức, A Ngưu la hét, toàn thân co giật, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngã lăn ra đất.

"Anh Long! Em sai rồi, anh Long! Xin anh tha cho em..."

A Long ngồi xuống, nhìn hắn: "Đừng quên, mày là người của tao. Nếu mày còn dám đi theo Hạo Tử, coi chừng tao gϊếŧ mày!"

"Không đâu! Không đâu! anh Long... Em biết sai rồi..."

A Long hừ lạnh: "Cho mày chút mặt mũi là mày đòi mở cả xưởng nhuộm. Biết vị trí của mình đi, mẹ kiếp."

Nói xong, anh ta nhìn tôi: "Còn mày, mở to mắt ra mà làm. Tháng này nếu không đạt chỉ tiêu, coi chừng tao xử mày."

Tôi im lặng, không dám đáp lời.

Sau khi chứng kiến sự tàn khốc của khu này, ngày hôm sau tôi buộc phải bắt đầu "làm việc".

Dù rất ghét việc lừa đảo, tôi cũng không còn cách nào khác.

Về cô gái bị làm nhục kia, từ hôm đó tôi không còn thấy cô ta nữa.

A Ngưu nói với tôi, những cô gái như cô ấy hoặc bị đưa đi làm "gái tay vịn", hoặc bị nuôi để làm "bò sữa".

Lúc đó, tôi không hiểu "gái tay vịn" và "bò sữa" là gì, mãi sau này tôi mới biết.

"Gái tay vịn" là những cô gái bị đưa đến các quán karaoke, nơi họ phải phục vụ khách, từ uống rượu, chơi đùa đến cả dùng ma túy. Khi khách cao hứng, họ cần ai đó để vịn tay, và đó chính là công việc của "gái tay vịn".

Còn "bò sữa" là những cô gái mang thai rồi sinh con, sau đó bị ép sản xuất sữa mẹ liên tục.

Sữa mẹ này sẽ được bán với giá cao, hoặc được chế biến thành các sản phẩm từ sữa.

Nghe nói, một số ông chủ lớn hoặc những người giàu có rất ưa chuộng các sản phẩm từ sữa mẹ này.

Những ngày đầu làm việc, tôi luôn lo sợ, tinh thần căng thẳng, ban đêm hầu như không ngủ được.

Mọi lúc, tôi đều suy nghĩ cách trốn thoát.

Nhưng nơi này, muốn chạy gần như là không thể.

Trong thời gian đó, tôi đã thấy vài người cố trốn nhưng bị bắt lại, họ còn khổ hơn.

Có người bị cắt tai, có người bị chặt gân chân, cả ngày chỉ có thể bò lết trong khu vực.

Hôm đó, như mọi ngày, tôi lơ mơ làm việc suốt cả ngày.

Định bụng tan làm sẽ về nghỉ ngơi sớm, nhưng lại có cuộc họp lớn, nên tôi buộc phải tới sân vận động.

Hơn mười hai giờ đêm, sân vận động được chiếu sáng rực rỡ bởi đèn pha.

Xung quanh có rất nhiều bảo vệ vũ trang, ai nấy đều đứng im lặng trong hàng, không dám nói gì.

Đợi khoảng năm, sáu phút, một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện trước đám đông.

Đi theo bên cạnh ông ta là một phụ nữ mặc sườn xám.

Người đàn ông mặt đầy tàn nhang, bụng phệ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bản.

Người phụ nữ đứng sau ông ta thì nhỏ nhắn, dáng người quyến rũ, trông rất xinh đẹp.

"Kia, đó chính là quản lý Tần." A Ngưu thì thầm nói với tôi.

Trước đó tôi đã nghe anh ta nói, trong khu này có nhiều quản lý, và khu vực của tôi thuộc quyền quản lý của Tần quản lý.

Quản lý Tần tên thật là Tần Phương Chu, nghe nói trước đây ông ta cũng từng là "tay cò cờ bạc*", nhưng do có năng lực xuất sắc, nên dần dần thăng tiến lên chức quản lý.

*Tay cò cờ bạc: người quảng bá cờ bạc trực tuyến.

"Tụ tập mọi người ở đây, chủ yếu là để thông báo một tin vui." Tần Phương Chu cầm micro, quét mắt qua đám đông rồi nói, "Hôm nay, ở khu C của chúng ta có người vừa chốt được một đơn hàng lớn."

Vừa dứt lời, một người đàn ông tóc chẻ ngôi giữa, mặc áo sơ mi trắng bước ra phía trước.

Trong khu này, tất cả "tay cò cờ bạc" đều phải mặc áo sơ mi trắng, đó là đồng phục của khu vực.

"Nào, nói cho mọi người biết tên cậu là gì?" Tần Phương Chu đưa micro cho người đàn ông tóc chẻ ngôi giữa.

Người đàn ông cúi đầu, lí nhí nói một cái tên, nhưng không ai nghe rõ.

"Lớn tiếng lên." Tần Phương Chu cười nói.

"Trần Tầm!"

"Nói cho mọi người biết, hôm nay cậu chốt được bao nhiêu tiền?"

"Hai trăm vạn."

"Tốt! Rất tốt! Theo quy định ở đây, từ giờ cậu là tổ trưởng. Ngoài ra, tôi có thể đáp ứng cho cậu một điều ước. Nói đi, cậu muốn gì?"

Trần Tầm có vẻ xúc động, liếc nhìn người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh Tần Phương Chu.

"Thích cô ấy đúng không?" Tần Phương Chu không hề tức giận, chỉ tay về phía người phụ nữ hỏi.

Trần Tầm không dám trả lời, còn Tần Phương Chu thì cười lớn, kéo người phụ nữ lại, đẩy cô ta vào lòng Trần Tầm: "Đêm nay cô ấy là của cậu!"

Người phụ nữ cười quyến rũ, hai tay ôm lấy cổ Trần Tầm, hôn nhẹ lên môi anh ta.

"Ha ha ha!" Tần Phương Chu cười lớn, ra hiệu cho người bên cạnh bắn pháo hoa.

"Bùm!"

Một tiếng nổ lớn xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh.

Cùng với âm thanh đó, ánh sáng bùng lên xé tan màn đêm, như muốn tranh sáng với những vì sao.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, ánh sáng nhiều màu sắc tỏa ra, dệt nên một bức tranh tuyệt đẹp cho bầu trời đêm.

Lúc này, Tần Phương Chu dẫn mọi người hô khẩu hiệu:

“Chiến đấu hôm nay, chiến thắng ngày mai!”

“Mệt mỏi một thời, thảnh thơi một đời!”

“Trước khổ, sau sướиɠ!”

“Hôm nay đổ mồ hôi, ngày mai hưởng vinh quang!
« Chương TrướcChương Tiếp »