Chương 3-1

Xe buýt đường dài chạy rất lâu, Tống Niên ngồi bên cửa sổ nhìn lan can đường cao tốc đang nhanh chóng đảo chiều, dải màu xám dường như vô tận ghi lại lộ trình trốn thoát của anh, lúc đầu còn hưng phấn, sau đó, anh càng ngày càng chóng mặt, hưng phấn biến thành buồn chán.

Tống Niên theo bản năng muốn nhào vào ngực Tưởng Trác, để hắn dỗ dành, anh còn muốn uống chè đậu xanh Tưởng Trác nấu, lạnh như băng, cho một thìa đường lớn, hạt đường đáy bát còn chưa tan, uống xong trong miệng đã tràn ngập vị ngọt.

Anh cố ý kiềm chế bản thân không nghĩ đến Tưởng Trác, chỉ vào đùi Bùi Dữ Minh, giọng mềm nhũn.

"Anh buồn ngủ quá, em có thể cho anh ngủ một lát được không?"

Trên xe chỉ có vài người rải rác, hàng ghế cuối cùng trống vắng trở thành chỗ nằm tạm thời Bùi Dữ Minh dành cho Tống Niên.

Tống Niên dùng chân trái giẫm lên gót chân phải của anh, cởi đôi giày mới mua ra, sau đó cũng lười biếng cởi chiếc còn lại. Anh không quen đi giày, cảm thấy khó chịu và ngột ngạt. Anh không kịp chờ đợi giẫm lên ghế ngồi bằng chân trần, mở rộng những ngón chân nhỏ nhắn trắng nõn, đầy vẻ trẻ con.

Vật nhỏ dễ thương mà Tưởng Trác chịu trách nhiệm chăm sóc mỗi tuần hai lần và thường đặt vào tay hắn chơi đùa, rơi vào mắt Bùi Dữ Minh thì biến thành một loại trái cây ngây thơ và đầy cám dỗ.

Tống Niên nằm co chân trên ghế xe, đầu tựa vào đùi Bùi Dữ Minh, đối mặt về phía bụng dưới của cậu, xe rời khỏi đường cao tốc, đường trở nên gập ghềnh, anh nhanh chóng lắc lư đến buồn ngủ.

Anh nằm mơ thấy một biển hoa, trong giấc mơ anh cúi xuống hái hoa dại, bước chân không vững, ngã xuống đất, chóp mũi đập vào một hòn đá.

Tống Niên bối rối mở mắt ra, phát hiện chóp mũi của mình đang chạm vào ngọn đồi giữa hai chân của Bùi Dữ Minh, lông mao của cậu bị ngăn cách bởi hai lớp vải, toát ra mùi nội tiết tố sạch sẽ nhưng nóng bỏng của chàng trai trẻ.

Anh khịt khịt lỗ mũi, cẩn thận ngửi, phát hiện mình cũng không ghét cái mùi này, cái của Tưởng Trác còn to hơn cái này, khi ăn anh có thể ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, anh đã ăn nhiều lần rồi mới kết luận là nó không ngon.

Không biết của Bùi Dữ Minh có ngon hơn không.

Tống Niên theo bản năng chép miệng, than phiền với Bùi Dữ Minh: “Nó áp vào anh, anh không ngủ được.”

Bùi Dữ Minh lập tức đỏ mặt, nhanh chóng đưa tay che háng mình, xin lỗi không mạch lạc: "Xin lỗi, em xin lỗi, em... em không cố ý..."

"Không sao đâu, anh có thể làm nó nhỏ hơn giúp em."

Tống Niên há miệng, cố gắng dùng miệng điều chỉnh thứ quấy rầy giấc ngủ của mình, hy vọng có thể để nó sớm ngừng cứng lên. Hơi thở của Bùi Dữ Minh hỗn loạn, cậu thấy rõ ràng ánh nước vô tội trong mắt Tống Niên, như thể những gì anh làm không phải là một hành động dâʍ đãиɠ, chẳng qua anh chỉ đang làm theo bản năng ăn uống của một đứa trẻ.

Bùi Dữ Minh mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, thay đổi giữa hai chân đặc biệt rõ ràng. Tống Niên dùng cả tay và miệng, cách quần ngậm vào, vải cọ vào răng anh, cảm giác ê ẩm khiến Tống Niên vô thức chảy nước miếng, một giọt rơi xuống quần của Bủi Dữ Minh, một mảng nhỏ màu tối lan ra. Tống Niên cầm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Bùi Dữ Minh trong tay, để chiếc quần thể thao siết ra thành hình trụ.

Xe đang di chuyển với tốc độ ổn định, hành khách lẻ tẻ gần như đều buồn ngủ, không ai nói chuyện với nhau. Tống Niên trốn ở hàng ghế cuối cùng, biểu diễn trò ảo thuật mình am hiểu nhất cho những người mình thích.

Chỉ là ghế xe chật hẹp, khó biểu diễn, trò ảo thuật nhỏ khó mà thành công, điều này khiến Tống Niên có chút khó chịu: "Lớn như vậy, sao còn chưa thu nhỏ lại nữa?"

Bùi Dữ Minh là khán giả duy nhất, đồng thời cũng là dụng cụ của ảo thuật gia, cậu đỏ mặt dựa vào lưng ghế, cố gắng kìm nén cảm giác xuất tinh, điều này thật quá đáng, Tống Niên đang mυ"ŧ... Bùi Dữ Minh choáng váng nghĩ.

Đây là lần đầu tiên cậu được lấy lòng như thế, cậu không bao giờ nghĩ rằng trên một chiếc xe đang di chuyển, dưới ánh mắt của rất nhiều người xa lạ, sự căng thẳng sinh ra kɧoáı ©ảʍ, thậm chí xuyên qua quần cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ khoang miệng của Tống Niên. Răng nanh sắc nhọn vô tình cào vào mã mắt, Bùi Dữ Minh sướиɠ đến mức mắt trắng bệch, cậu rên lên một tiếng, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ vào qυầи ɭóŧ.

"Thật xin lỗi!"

Cậu dường như luôn lặp đi lặp lại ba chữ này, trước mặt Tống Niên, cậu không ngừng xin lỗi, xuất phát từ việc cậu ngày này qua ngày khác tưởng tượng, thèm muốn và cuối cùng nhận ra mình đã vượt ranh giới ngày hôm nay.

Tống Niên ranh mãnh chớp mắt, với vẻ mặt và đôi mắt trẻ con, hôn lên háng hơi ướt của cậu để hoàn thành màn hạ màn ảo thuật của mình.

"Đừng nói xin lỗi, hãy nói cảm ơn và khen anh rất giỏi."

Bùi Dữ Minh giống như một con tôm bị luộc chín, đỏ bừng từ má đến tai, làm theo lời nhắc nhở của Tống Niên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn... anh thật giỏi."

Xe buýt chạy suốt sáu tiếng đồng hồ và khi đến nơi thì trời đã tối.

Đây là một thị trấn nhỏ phía Nam, ít danh lam thắng cảnh, nguyên nhân chủ yếu là do khí hậu ẩm ướt, mùa hè bắt đầu từ rất sớm, mới bước vào tháng 5 mà nhiệt độ đã lên tới 30 độ.

Bùi Dữ Minh gọi một chiếc taxi và hỏi tài xế địa phương nơi tập trung các khách sạn nhỏ, Tống Niên không có thẻ căn cước công dân, điều này gây rắc rối trong chuyến đi và họ không thể ở trong khách sạn bình thường.

Tống Niên nằm nhoài trên cửa sổ ô tô, cơn gió ấm áp mang theo mùi hoa thơm phả vào mặt, khiến chóp mũi ngứa ngáy làm anh muốn hắt hơi.