Chương 18

Cảm giác khi chạm vào da người rất kỳ lạ, vì quá mềm mại, yếu ớt, không có chút khả năng phòng vệ nào. Nhưng khi xúc tu quấn lên, cảm giác nóng bỏng từ mạch máu tuôn ra khiến Thẩm Độ cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của sự sống.

Sự ấm áp và sức sống đó khiến người ta lưu luyến, say mê, nghiện ngập.

Thẩm Độ bước qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Tống Nam Tinh, những xúc tu màu đen chui vào trong ống quần bộ đồ ngủ, quấn lấy chân ấm áp của anh từng vòng từng vòng.

Anh ta cúi người xuống, ngón tay chạm vào má Tống Nam Tinh, cẩn thận thăm dò, vuốt ve liên tục, kinh ngạc vì cảm giác mềm mại, trơn nhẵn.

Nhưng anh ta vẫn chưa quen với cơ thể của con người, vô tình dùng lực hơi mạnh, làm má Tống Nam Tinh xuất hiện một vết đỏ. Thẩm Độ hơi cau mày, cúi người xuống liếʍ nhẹ vết đỏ.

Chỉ là muốn xóa vết hằn do ngón tay để lại, nhưng sau khi đầu lưỡi nếm được mùi vị ấm áp, mềm mại, anh ta lại không nỡ rời đi nữa.

Vệt nước ướŧ áŧ lan từ má xuống cổ, Thẩm Độ đặc biệt say mê chiếc cổ thon dài, mạch máu dưới lớp da mỏng phập phồng tuôn chảy, mỗi lần chạm vào đều có thể cảm nhận được động mạch đập mạnh mẽ, nhịp điệu kỳ diệu đó khiến dòng máu đang yên lặng sôi sục.

Càng nhiều xúc tu không kiểm soát được chui ra từ sau lưng, đan xen vào nhau trong không khí, giống như l*иg giam, nhốt chặt Tống Nam Tinh đang chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng khách tối om, vô số bóng đen nhảy múa trong không khí, hoa văn màu xanh lam kỳ dị lưu chuyển, phản chiếu lên gò má trắng nõn của Tống Nam Tinh.

Con thỏ bông trên ghế sofa cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tột độ, đôi tai đang cụp xuống bỗng nhiên dài ra, cố gắng giải cứu Tống Nam Tinh khỏi l*иg giam.

Thẩm Độ đang vùi đầu vào hõm cổ ấm áp, nghiêng đầu liếc nhìn nó, ngón trỏ dựng lên, đặt trước môi, ánh vàng rực cháy trong mắt.

"Suỵt."

Đôi tai dài của con thỏ bông đột nhiên dừng lại giữa không trung, co giật hai cái như bị chuột rút, nhưng lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của đối phương. Một lúc sau, đôi mắt đỏ của nó trở nên trống rỗng, đôi tai dài cứng đờ cụp xuống, nó lại ngồi xuống.

Thẩm Độ cúi đầu, say mê ngửi mùi máu tươi nồng nặc ở cổ, ham muốn nguyên thủy nhất bị khơi dậy, xúc tu màu đen hơi mất kiểm soát quấn lấy cổ họng yếu ớt...

Lúc này, những xúc tu màu xanh lam xen vào, con bạch tuộc màu xanh lam bị bản năng điều khiển vung vẩy xúc tu, màu xanh lam và màu đen hòa làm một, chỉ có một xúc tu không có giác bám, ở giữa có rãnh là nôn nóng cuộn về phía Tống Nam Tinh.

Nhưng lại bị một bàn tay gầy guộc chặn lại giữa chừng.

Thẩm Độ ngẩng đầu lên, nói: "Bây giờ vẫn chưa được."

Phân thân bị bản năng chi phối trở nên hỗn loạn, không muốn tuân theo mệnh lệnh, xúc tu màu xanh lam trong nháy mắt dài ra, giãy giụa dữ dội, cố gắng tranh giành quyền kiểm soát, nhưng ngay sau đó đã bị vô số xúc tu màu đen tràn lên nhấn chìm.

Người đang ngủ say hơi cau mày, con ngươi dưới mí mắt mỏng nhanh chóng chuyển động, như thể bị tiếng động trong phòng đánh thức, cố gắng tỉnh lại.

Những xúc tu màu đen đang bận rộn trấn áp phân thân lập tức thu về, Thẩm Độ giữ chặt con bạch tuộc màu xanh lam nhỏ bé, cúi người xuống liếʍ nhẹ yết hầu nhô lên của Tống Nam Tinh, vẻ mặt tham lam.

Tống Nam Tinh mơ màng mở mắt ra, anh cảm thấy mình vừa gặp một giấc mơ rất ngột ngạt, nhưng cố gắng nhớ lại, anh lại không nhớ nội dung trong mơ.

Anh lắc lắc cái đầu hơi choáng váng, liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình laptop, thế mà đã qua 0 giờ rồi.

Thẩm Độ vẫn đang nằm úp sấp trên bàn trà ngủ.

"Thẩm Độ! Thẩm Độ!" Tống Nam Tinh ngáp một cái, lay lay anh ta.

Bị đánh thức, Thẩm Độ chống trán, cau mày, mơ màng nhìn anh, "Hửm?"

"Đã qua 0 giờ rồi, anh về ngủ đi." Tống Nam Tinh nói.

Anh lê bước đến bếp, lấy bát đĩa đã rửa sạch ra, đặt bên cạnh Thẩm Độ, "Bát tôi rửa sạch hết rồi."

Thẩm Độ từ từ ngồi thẳng dậy, xoa xoa mi tâm, hình như cuối cùng cũng tỉnh táo, vẻ mặt anh ta có chút ngại ngùng, "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, không ngờ lại dễ say như vậy, tôi không làm gì thất thố chứ?"

Tống Nam Tinh nghe thấy, vẻ mặt có chút kỳ lạ, "A" một tiếng, "Thì không có, nhưng tại sao lúc trước anh không nói là anh không biết uống rượu?"

Thẩm Độ lắc đầu, khẽ cười, "Cũng không phải là không biết uống, chỉ là trước đây chưa từng thử. Thỉnh thoảng thử những điều mới mẻ chưa từng tiếp xúc cũng rất vui, chỉ là không ngờ tửu lượng của mình lại kém như vậy, mong là không làm phiền cậu."

Ngũ quan của anh ta rất tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt, đuôi mắt hơi xếch và nếp mí vừa phải khiến ánh mắt anh ta trông rất sâu thẳm, dịu dàng. Nhưng Tống Nam Tinh biết, đó là sự dịu dàng dành cho tất cả mọi người xung quanh, là bản chất của anh ta.

Nhưng khi anh ta cười với bạn thì lại khác, sẽ khiến người ta có cảm giác như thể tất cả sự dịu dàng đều dành cho riêng bạn.

Tống Nam Tinh luôn không có sức chống cự với những thứ dịu dàng, anh hơi ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn, nói: "Không phiền đâu, cơm anh nấu rất ngon, cảm ơn anh."

"Đều là hàng xóm, không cần khách sáo với tôi như vậy."

Thẩm Độ cầm bát đĩa đi ra ngoài, Tống Nam Tinh tiễn anh ta đến tận cửa.

Trước khi Tống Nam Tinh đóng cửa, Thẩm Độ lại quay người lại, do dự hỏi: "Trưa mai có thể ăn cơm cùng nhau nữa không?"

Tống Nam Tinh suy nghĩ một chút, vẻ mặt áy náy, "Mấy hôm nay công ty có việc gấp, tôi cần phải đến công ty tăng ca, e rằng không có thời gian."

Thẩm Độ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Vậy sau này cậu rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà tôi ăn cơm, không cần khách sáo với tôi."

Tống Nam Tinh nói "Được", nhìn anh ta đi sang nhà bên cạnh, mở cửa vào nhà, anh mới đóng cửa lại.

Thẩm Độ bước vào nhà 402.

Trong nhà 402 không bật đèn, căn nhà trống rỗng không có đồ đạc gì.

Anh ta tùy ý ném bát đĩa sang một bên, những xúc tu đang kìm nén sự hưng phấn và khao khát được giải phóng, trong nháy mắt đã lấp đầy cả căn nhà, ngọ nguậy, thì thầm.

"Thơm quá."

"Đẹp quá."

"Ăn đi, ngon lắm."

"Không thể ăn hết một lần được, phải ăn từ từ."

Trong tiếng thảo luận hưng phấn, giọng nói của con rối khó hiểu vang lên: "Ăn của ngươi đi, đừng ăn của ta."

Thẩm Độ nhìn lướt qua nhà bếp, có hai thi thể đã bị xé nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu bị vứt bừa bãi ở đó.

Anh ta khẽ cười, không giải đáp thắc mắc của con rối.

Những xúc tu đang thì thầm im lặng, dọn dẹp sạch sẽ những thứ còn sót lại trong nhà bếp.

Sáng sớm hôm sau, Tống Nam Tinh dậy sớm, đến công ty "Giấc Mộng Ngọt Ngào" "làm việc".

Con rối đang ngồi trên chỗ của Kỷ Giai Giai, đầu đặt trên vách ngăn, ngây ngốc nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Tống Nam Tinh, không biết nó đang nhìn cái gì.

Nghe thấy tiếng Tống Nam Tinh bước vào, nó đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh.

Tống Nam Tinh không hiểu sao lại nhìn ra được sự hưng phấn trên khuôn mặt thô ráp của nó.

"Chào buổi sáng." Anh chào hỏi con rối.

Con rối nhìn anh, nắm chặt tay, vươn ra trước mặt anh, mở ra, trong lòng bàn tay là một viên đá nhỏ màu xanh đậm hình thù kỳ lạ.

"Cho tôi sao?" Tống Nam Tinh không chắc chắn hỏi.

Con rối lại đưa tay về phía anh.

Tống Nam Tinh xác nhận, cầm viên đá nhỏ lên, cẩn thận quan sát. Không biết viên đá nhỏ được làm bằng chất liệu gì, bên ngoài có màu xanh đậm, bên trong lại hơi lắc lư như cát chảy, trông rất đẹp dưới ánh đèn.

"Đây là gì?"

Tống Nam Tinh vừa hỏi xong liền nhớ ra con rối căn bản không biết nói, anh cười cười, tìm một chiếc hộp trong suốt đựng kẹp bướm, đổ kẹp bướm ra, bỏ viên đá nhỏ vào trong.

Lúc này, Trình Giản Ninh đi tới, vừa đến gần đã kêu lên: "Sao chỗ ngồi của cậu lại có mùi này? Cô lao công đến tìm cậu rồi!"

Tống Nam Tinh khó hiểu nhìn cậu ta, "Không có mà. Mùi gì? Sao tôi không ngửi thấy?"

Trình Giản Ninh không tin, thò đầu ra nhìn chỗ ngồi của anh, lúc ánh mắt cậu ta dừng lại trên viên đá nhỏ màu xanh lam, con ngươi cậu ta lập tức ngừng chuyển động. Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm viên đá nhỏ trong hộp, vẻ mặt trở nên nguy hiểm, những sợi dây cáp dữ liệu trên người không biết từ lúc nào đã bung ra, vây quanh cậu ta.

"Cậu lấy thứ này ở đâu?" Giọng nói của cậu ta cũng hơi khàn, như thể đang kiềm nén điều gì đó.

Tống Nam Tinh cảm thấy vẻ mặt cậu ta có chút kỳ lạ, anh thận trọng lùi về sau mấy bước, đứng sau con rối, chỉ vào con rối, "Nó đưa cho tôi, cậu biết viên đá này à?"

Trình Giản Ninh nghiêng đầu nhìn con rối một cái, những sợi dây cáp dữ liệu lại ngoan ngoãn quấn lại, vẻ mặt cậu ta cũng trở lại bình thường. Cậu ta hít một hơi thật sâu, nói: "Toàn là mùi của cô lao công, chắc chắn là của cô lao công."

Tống Nam Tinh: "..."

Anh nhìn viên đá nhỏ màu xanh lam, sau đó nhìn con rối, do dự nói với Trình Giản Ninh: "Hôm qua cô lao công đã không xuất hiện rồi."

Lần này đến lượt Trình Giản Ninh im lặng.

Cậu ta nhìn chằm chằm con rối như nhìn thấy ma, nhanh chóng quay về chỗ ngồi, cười gượng, "Chuyện này... chắc là tin tốt nhỉ? Ít nhất cô lao công sẽ không tìm đến cậu nữa."

Tống Nam Tinh cũng cảm thấy như vậy, anh tán thưởng nhìn con rối một cái, ngồi xuống chỗ làm việc, giả vờ chăm chú làm việc, thực ra là đang sắp xếp lại những thông tin đã biết.

"Bác sĩ Tống" mà Ngô Hoài nhắc đến trong sổ ghi chép rất đáng ngờ, phải nghĩ cách điều tra rõ ràng.

Tống Nam Tinh dùng bút chọc vào tay Trình Giản Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết bác sĩ Tống không?"

Trình Giản Ninh nhớ lại một chút, lắc đầu, "Bác sĩ Tống? Chưa từng nghe nói, công ty chúng ta có người này sao?"

Tống Nam Tinh cau mày, Trình Giản Ninh thường xuyên ra vào phòng tư vấn tâm lý, nếu "Giấc Mộng Ngọt Ngào" có bác sĩ Tống, không lý nào cậu ta lại không biết.

Chẳng lẽ là bác sĩ của bệnh viện khác?

Nhưng Tống Nam Tinh nhanh chóng phủ nhận suy đoán này, từ ghi chép của Ngô Hoài có thể thấy, ngay từ đầu, ông ta đã rất bài xích bác sĩ bên ngoài, cho rằng bọn họ đều là lang băm.

Theo logic này, ông ta sẽ không đi tìm bác sĩ bên ngoài.

"Ngẩn người ra đó làm gì?" Trình Giản Ninh thấy anh không nói gì, dùng khuỷu tay huých anh, "Tự dưng cậu tìm bác sĩ làm gì?"

Tống Nam Tinh hoàn hồn, nói: "Tôi muốn đến chỗ Vương Hiểu Nhị mượn danh sách nhân viên, cậu nói cô ấy có đồng ý cho tôi mượn không?"

Trình Giản Ninh càng thêm khó hiểu, nói: "Tôi nghĩ là không đâu, nếu xui xẻo, có khi cô ấy còn cho cậu mấy cái bạt tai."

"Cậu muốn xem thứ đó làm gì?"

Tống Nam Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi, "Haiz, nói thật với cậu, thực ra tôi mất bố từ nhỏ. Năm tôi năm tuổi, sau khi đưa tôi đến trường, ông ấy đã không bao giờ trở về nhà nữa. Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ông ấy... Vừa hay, một thời gian trước, tôi vô tình nhìn thấy một người rất giống ông ấy ở gần "Giấc Mộng Ngọt Ngào"..."

Anh cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, đau buồn.

"Cho nên cậu mới đến "Giấc Mộng Ngọt Ngào", chính là để tìm bố cậu?" Trình Giản Ninh lập tức đồng cảm, "Cậu muốn xem danh sách nhân viên cũng là vì chuyện này?"

Tống Nam Tinh vẫn chìm trong nỗi buồn, khẽ gật đầu.

Trình Giản Ninh nghe những chuyện này là không chịu được, cậu ta thở dài, vỗ vai Tống Nam Tinh an ủi: "Cậu đừng vội, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu."

Tống Nam Tinh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta với ánh mắt sáng rực, "Thật sao?"

Trình Giản Ninh nhìn ánh mắt mong chờ của anh, nghiến răng, "Thật."