Chương 22

Chương 22

"Trình Giản Ninh?" Tống Nam Tinh lo lắng khẽ gọi cậu ta.

Trình Giản Ninh ôm đầu, ngồi xổm xuống, tiếng khóc không thể che giấu được, "Đây là công việc đầu tiên tôi tìm được sau khi tốt nghiệp, tôi vốn định sau khi nhận lương sẽ đến khu vực nội thành thuê một căn nhà tốt hơn, bên đó tiện nghi hơn, cũng an toàn hơn. Có lẽ còn có thể mang theo mấy con mèo, con chó mà bà thường xuyên cho ăn, như vậy lúc tôi không ở nhà, bà cũng sẽ không cô đơn..."

Vai cậu ta run lên, những sợi dây cáp dữ liệu vốn quấn quanh tứ chi bung ra, tạo thành hình cầu bảo vệ xung quanh cậu ta, dây cáp không ngừng co rút, ngọ nguậy, những điểm sáng nhỏ phát sáng lấp lánh thoát ra từ đầu nối của dây cáp dữ liệu.

Những điểm sáng màu xanh lục nhỏ xíu lấp lánh trong căn nhà tối om, giống như một đàn đom đóm, nhanh chóng bay đầy cả căn nhà.

Con rối được Tống Nam Tinh cất trong balo đột nhiên chui ra, trong đôi mắt đen kịt phản chiếu những điểm sáng nhỏ xíu, cả con rối bám vào lưng Tống Nam Tinh, cái đầu bằng gỗ lạnh lẽo vùi vào hõm cổ Tống Nam Tinh, không ngừng cọ cọ như một chú chó nhỏ.

Tống Nam Tinh rùng mình vì lạnh, anh cau mày muốn gỡ nó ra khỏi người, nhưng hai tay con rối lại ôm chặt cánh tay anh, dù thế nào cũng không chịu buông ra, còn cố gắng cọ vào người anh, trông rất bất thường.

Những điểm sáng trong nhà càng lúc càng dày đặc, nhìn con rối đang có biểu hiện bất thường, Tống Nam Tinh mơ hồ ý thức được nguy hiểm.

Anh không còn tâm trí để ý đến con rối nữa, anh ấn nó vào lòng, giữ chặt, không cho nó cựa quậy, tay phải thò vào túi quần, lặng lẽ lấy điện thoại ra, gọi cho Hàn Chí.

Cất điện thoại vào túi, Tống Nam Tinh ấn chặt con rối đang càng lúc càng kích động, nhìn Trình Giản Ninh vẫn đang khóc, anh thử gọi cậu ta một tiếng.

Lần này, Trình Giản Ninh không đáp lại, dưới ánh sáng xanh lục mờ ảo, ranh giới cơ thể cậu ta trở nên mơ hồ. Nhìn thoáng qua, cậu ta giống như một vũng chất lỏng hình người đang chuyển động. Tống Nam Tinh chột dạ, anh lùi về sau hai bước, mò mẫm tìm công tắc, đột ngột bật đèn lên.

Ánh sáng trắng chói mắt trong nháy mắt chiếu sáng cả căn nhà, Tống Nam Tinh nhắm mắt lại theo phản xạ, lúc mở mắt ra, anh đã bị máu đen đỏ đập vào mắt.

Khắp nhà đều là những cục máu đen đỏ đã khô, trên ghế sofa, trên bàn trà, trên sàn nhà, thậm chí cả trần nhà cũng không thoát khỏi. Thi thoảng còn có thể nhìn thấy những mảnh thịt vụn vỡ nát trong những cục máu khô, trông giống như nội tạng.

Ở giữa vũng máu đó là một chiếc quan tài màu đen.

Nắp quan tài đã bị phá hỏng, vỡ thành mấy mảnh nằm rải rác quanh quan tài, thân quan tài cứ thế mở toang, lộ ra thi thể bị moi ruột, moi gan, dữ tợn, đáng sợ bên trong. Nhìn mái tóc hoa râm, có thể thấy đó là một người già.

Tống Nam Tinh nhìn thi thể trống rỗng quen thuộc, anh nhớ đến Lý Song Nhân và Kỷ Giai Giai bị Trình Giản Ninh hút cạn. Thi thể của bọn họ cũng trống rỗng như vậy, chỉ còn lại một lớp da.

Trình Giản Ninh nhìn thấy quan tài, lập tức hét lên đầy tuyệt vọng. Cậu ta ôm đầu, ngồi xổm xuống đất, hình dạng cơ thể đã rất bất ổn. Cái đầu cúi gằm gần như dính vào ngực, cánh tay và mặt hòa làm một, từ từ hòa tan vào nhau như mỡ, sắp sửa biến thành một thứ mơ hồ không rõ ràng.

Tống Nam Tinh gần như không thể phân biệt được đầu cậu ta ở đâu, chỉ nghe thấy giọng nói ngây dại của cậu ta không ngừng lặp lại: "Là tôi hại chết bà nội! Là tôi hại chết bà nội!"

Tống Nam Tinh ôm chặt con rối, chậm rãi thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, thử nói chuyện với cậu ta, "Trình Giản Ninh, không phải cậu hại chết bà nội."

Trong nhà có quan tài,

Trên người bà Trình mặc đồ tang, cộng thêm việc quan tài bị mở bằng vũ lực, thi thể bà Trình không còn nguyên vẹn, kết hợp lại, không khó để đoán ra chuyện gì đã xảy ra - Rất có thể là bà Trình đã xảy ra chuyện, qua đời, Trình Giản Ninh không thể chấp nhận sự thật nên đã mất kiểm soát.

Có lẽ bị câu nói này khơi dậy, Trình Giản Ninh ngẩng đầu lên khỏi ngực, ngũ quan gần như hòa làm một nhìn về phía Tống Nam Tinh. Những sợi dây cáp dữ liệu bảo vệ xung quanh cậu ta lắc lư như xúc tu, vẫn không ngừng phun ra những điểm sáng.

Dưới ánh đèn, ánh sáng của những điểm sáng này yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng vì số lượng quá nhiều nên cả căn nhà vẫn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng xanh lục.

Nhịp tim Tống Nam Tinh hơi nhanh, anh ép bản thân bình tĩnh lại, ôn hòa dẫn dắt cậu ta nhớ lại, "Cậu còn nhớ bà nội qua đời vì chuyện gì không?"

"Về nhà, bà nội không thấy đâu, đi tìm..." Trình Giản Ninh ngây dại trả lời, cậu ta liên tục vỗ đầu, như thể đang cố gắng nhớ lại.

Tống Nam Tinh tiếp tục dẫn dắt: "Sau đó thì sao? Cậu tìm thấy bà nội chưa?"

Trình Giản Ninh ôm đầu, đau khổ lắc đầu, "Tìm thấy rồi, không đúng, không tìm thấy, phải đi làm..."

Cậu ta như rơi vào trạng thái bị lag, những sợi dây cáp dữ liệu xung quanh vung vẩy loạn xạ, mỗi câu chữ thốt ra đều rất khó khăn.

Tống Nam Tinh nghe mà trong lòng chùng xuống.

Thế mà chuyện này cũng có liên quan đến Giấc Mộng Ngọt Ngào.

Lúc này, điện thoại trong túi quần anh khẽ rung lên, một giọng nam xa lạ vang lên trong đầu anh: "Tống Nam Tinh, cố gắng giữ cậu ta bình tĩnh."

Bên ngoài tòa nhà, người của Cục Quản lý Hành động Đặc biệt và trung tâm tiếp nhận đồng thời đến nơi.

Người dẫn đầu Cục Quản lý Hành động Đặc biệt là Hàn Chí, anh ta nhìn người phụ nữ có đôi lông mày sắc sảo, mặc bộ đồ bảo hộ màu đen đối diện, nhướng mày: "Cơn gió nào đưa đội trưởng Sở đến đây vậy?"

Sở Yên liếc nhìn anh ta, sắc mặt không được tốt lắm, "Hệ thống giám sát phát hiện chỉ số ô nhiễm ở khu vực này đột nhiên tăng cao. Còn anh? Tại sao anh lại ở đây?"

Hàn Chí che ô, lắc lắc chiếc điện thoại đang giữ kết nối trong tay, "Nhận được tin báo."

Trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại trong tay Hàn Chí vang lên, giọng Tống Nam Tinh nói: "Trình Giản Ninh, không phải cậu hại chết bà nội."

Hàn Chí lập tức ngừng hàn huyên, nói với kỹ thuật viên: "Điều tra thông tin cá nhân của Trình Giản Ninh, máy bay không người lái sẵn sàng."

Người điều khiển điều khiển máy bay không người lái bay lên, chờ lệnh, đồng thời, kỹ thuật viên đã sử dụng quyền hạn để điều tra lý lịch cá nhân của Trình Giản Ninh, Hàn Chí nhìn thấy cột công ty nơi làm việc, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, nói với Sở Yên: "Xem ra lần này chúng ta phải hợp tác rồi."

"Máy bay không người lái quét phòng 501, tầng 5." Hàn Chí ra lệnh.

Dưới cơn mưa tầm tã, mấy chiếc máy bay không người lái bay quanh tòa nhà dân cư, đầu dò quét bao phủ toàn bộ tòa nhà, định vị chính xác phòng 501.

Hình ảnh nhiệt được truyền về màn hình trực tiếp thông qua máy bay không người lái, có thể nhìn thấy trong phòng 501 có hai người. Một người đang ngồi xổm, còn người kia thì khó có thể gọi là người.

Trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy một vật thể đang chuyển động, từ đó vươn ra rất nhiều thứ giống như xúc tu.

Sở Yên chen chúc dưới một chiếc ô cùng Hàn Chí, nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm túc: "Xem ra nguồn gốc khiến chỉ số ô nhiễm tăng cao đột ngột chính là ở đây." Cô ta quay đầu lại nói với thành viên trong nhóm của mình: "Lý Hạo, kiểm tra cấp độ ô nhiễm, đánh giá rủi ro."

Lý Hạo đã lắp đặt thiết bị kiểm tra từ trước, sau khi nhận được mệnh lệnh, anh ta lập tức ấn nút khởi động.

Chỉ số của thiết bị kiểm tra được truyền về đồng bộ, nhìn dữ liệu không ngừng refresh, Lý Hạo mặt mày tái nhợt, "Đội trưởng Sở, nguy to rồi. Chỉ số ô nhiễm không khí tăng 3% mỗi phút, tốc độ lan truyền một mét khối mỗi phút, cấp độ nguy hiểm A, à không, ít nhất là A, nhìn xu hướng, rất có thể là S."

Sao lại nhanh như vậy? Nghe thấy báo cáo, Sở Yên cau mày, tự mình xác nhận chỉ số.

Đúng lúc này, người điều khiển máy bay không người lái phát hiện xung quanh máy bay không người lái xuất hiện những điểm sáng nhấp nháy, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Mọi người nhìn kìa, đó là gì?"

Nghe vậy, những người khác cũng ngẩng đầu lên theo, chỉ thấy dưới màn mưa đen kịt, vô số điểm sáng giống như đom đóm bay ra từ cửa sổ tầng 5, lan ra xung quanh.

Sắc mặt Sở Yên càng thêm ngưng trọng, "Bắt lấy những điểm sáng đó, phân tích dữ liệu."

Nói xong, cô ta lại nhìn màn hình ảnh nhiệt, chỉ vào hình người đang ngồi xổm, hỏi Hàn Chí: "Người đang nói chuyện điện thoại với anh chính là người này sao? Anh ta là ai? Người bình thường không thể giữ được lý trí và tỉnh táo trong môi trường ô nhiễm cao như vậy."

Hàn Chí nhìn giao diện cuộc gọi, nói: "Cô cũng quen anh ta, anh ta tên Tống Nam Tinh."

Sở Yên ngẩn người, "Thế mà lại là anh ta."

Lúc này, Lý Hạo đã dùng thiết bị để bắt lấy những điểm sáng đó, tiến hành phân tích, nhìn kết quả phân tích, anh ta kinh ngạc nói: "Đội trưởng Sở, phải sơ tán người dân gần đó, phong tỏa khu vực càng sớm càng tốt, cấu trúc của những điểm sáng này giống bào tử, có thể tự phân chia, sinh sôi, chỉ số ô nhiễm của một bào tử đơn lẻ đã vượt quá 50."

Sở Yên vốn còn khá bình tĩnh, vừa nghe thấy liền biến sắc, cô ta quay đầu nhìn Hàn Chí, quả quyết nói: "Vụ án này bây giờ do trung tâm tiếp nhận tiếp quản, người của anh lập tức hỗ trợ người dân gần đó sơ tán."

Hàn Chí cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức ra lệnh cho cấp dưới mặc đồ bảo hộ vào, gõ cửa từng nhà để thông báo cho người dân sơ tán, đồng thời thông báo cho Cục tăng cường nhân lực hỗ trợ, còn anh ta thì ngồi xổm trước máy tính, nhìn chằm chằm vào giao diện thông tin cá nhân của Trình Giản Ninh, trầm giọng nói: "Sở Yên, tuy rằng người của trung tâm tiếp nhận rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng không phải là dạng vừa đâu. Trong đội của cô, ai có khả năng kết nối tinh thần? Tôi cần nói chuyện với Tống Nam Tinh."

Giọng nói xa lạ trong đầu khiến Tống Nam Tinh ngẩn người, ngay sau đó, anh nghe thấy đối phương nói tiếp: "Tôi là Khâu Hàn, thành viên đội chấp hành của trung tâm tiếp nhận, thay mặt Hàn Chí nói chuyện với cậu, xin cậu hãy giữ bình tĩnh, đừng hoảng sợ, nghe tôi nói."

"Bà nội của Trình Giản Ninh qua đời vì tai nạn giao thông, thủ phạm bỏ trốn, căn cứ vào camera giám sát tại hiện trường, cảnh sát nghi ngờ thủ phạm cố ý gây thương tích. Nhưng vì vẫn chưa liên lạc được với Trình Giản Ninh, vụ án này đã bị gác lại."

"Năng lực của Trình Giản Ninh rất nguy hiểm, một khi cậu ta hoàn toàn sụp đổ, sa ngã, rất có thể sẽ gây ra ô nhiễm tinh thần cho toàn bộ khu vực, trước khi chúng tôi hoàn thành việc phong tỏa khu vực, xin cậu nhất định phải nghĩ cách giữ cậu ta bình tĩnh."

Tống Nam Tinh nhìn Trình Giản Ninh gần như không còn hình người trước mặt, liếʍ môi khô khốc, nhỏ giọng nói: "Trình Giản Ninh, cậu quên rồi sao? Bà nội cậu qua đời vì tai nạn giao thông, vẫn chưa tìm thấy thủ phạm, cậu không muốn tìm ra hung thủ đã hại chết bà nội sao?"

"Hung thủ đã hại chết bà nội?" Hình người trước mặt ngẩng đầu lên nhìn Tống Nam Tinh, ngũ quan mơ hồ dần dần tụ lại, khôi phục lại khuôn mặt của Trình Giản Ninh, nhưng vẻ mặt cậu ta vẫn rất đờ đẫn, "Là tôi hại chết bà nội."

"Không phải cậu." Tống Nam Tinh cẩn thận tiến lại gần một chút, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, lặp lại: "Không phải cậu, sao lại là cậu hại chết bà nội được? Bà nội cậu bị tai nạn giao thông, lúc đó chắc chắn cậu vẫn chưa về nhà, cậu nhớ kỹ lại xem, có phải như vậy không?"

Trình Giản Ninh nhìn anh, con ngươi chậm rãi chuyển động, ánh mắt dần dần trở nên linh hoạt, "Đúng, đúng, tôi nhớ ra rồi, về nhà không thấy bà đâu, tôi đi tìm khắp nơi, sau đó tìm thấy bà ở bệnh viện..."

Nhìn thấy vẻ mặt cậu ta dần dần trở nên giống con người, Tống Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Cảnh sát nói có khả năng thủ phạm cố ý gϊếŧ người, nhưng vì vẫn chưa liên lạc được với cậu nên vụ án không thể tiếp tục điều tra, bị gác lại."

Bên ngoài tòa nhà, người của Hàn Chí đã nhanh chóng và lặng lẽ đưa toàn bộ cư dân trong tòa nhà ra ngoài.

Những người dân bị đánh thức lúc nửa đêm, mặc đồ bảo hộ được phát, hoang mang, khó hiểu tập trung dưới mưa, xếp hàng lên xe, được đưa đến nơi trú ẩn an toàn gần nhất.

Sau khi xác nhận toàn bộ cư dân trong tòa nhà đã được sơ tán, Sở Yên đi đến trước cửa sắt của tòa nhà, hai tay đặt lên cửa sắt, làn da màu lúa mạch dần dần bị một lớp rêu xanh bao phủ. Rêu sinh trưởng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cửa sắt, lan ra tường ngoài tòa nhà theo mặt đất ẩm ướt.

Phía sau cô ta, những thành viên trong đội chấp hành bất chấp mưa to, khiêng thiết bị, dụng cụ, tiến hành phong tỏa lớp đầu tiên một cách có trật tự.

Nếu chỉ là sự kiện ô nhiễm cấp độ nguy hiểm thấp, thường thì bọn họ chỉ cần dùng thiết bị để phong tỏa là được. Nhưng lần này, cấp độ đánh giá rủi ro quá cao, để an toàn, bọn họ phải để Sở Yên sử dụng năng lực.

Sở Yên có năng lực rất đặc biệt, rêu mọc trên da cô ta có thể cách ly và thanh lọc ô nhiễm ở mức độ cao nhất, ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm một cách hiệu quả.

Chỉ trong vòng mười mấy phút, rêu xanh đã bao phủ toàn bộ tường ngoài tòa nhà dân cư, cơ thể Sở Yên khẽ run rẩy, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt.

Hàn Chí che ô cho cô ta, nghiến răng nghiến lợi, "Cô sử dụng năng lực quá thường xuyên, rất nguy hiểm."

Sở Yên cười khổ, giọng nói yếu ớt hơn rất nhiều: "Không còn cách nào khác, anh cũng biết bây giờ đang thiếu người, sự kiện ô nhiễm tập thể đột ngột xảy ra ngày càng nhiều..."

Hàn Chí quay mặt đi, không nói gì nữa, anh ta bực bội lấy một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng. Anh ta đưa ô cho Lý Hạo đang đến thay ca, lại ngồi xổm bên cạnh Khâu Hàn, nghe Tống Nam Tinh và Trình Giản Ninh nói chuyện.

Trình Giản Ninh lẩm bẩm: "Tôi không biết..."

Tống Nam Tinh nói: "Chúng ta phải đi báo cảnh sát, tìm ra thủ phạm thì bà nội cậu mới có thể yên nghỉ."

"Đúng." Hình dạng cơ thể đang biến đổi của Trình Giản Ninh hoàn toàn ổn định, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cậu ta dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, nói với giọng nghẹn ngào: "Tôi phải đi báo cảnh sát."

Tống Nam Tinh nhìn những sợi dây cáp dữ liệu vẫn chưa được cậu ta thu hồi, nhắc nhở: "Cảnh sát ở ngay bên ngoài, cậu thu dọn lại một chút, tôi đi cùng cậu đi báo án."

Trình Giản Ninh nhận ra sự khác thường của mình, những sợi dây cáp dữ liệu gần như lập tức thu về, quấn quanh tứ chi cậu ta, giấu vào trong áo khoác.

Theo những sợi dây cáp dữ liệu được thu hồi, những điểm sáng mất kiểm soát bay ra ngoài cũng ngừng phun trào.

Tống Nam Tinh đánh giá cậu ta, cất con rối đã đồng thời yên tĩnh lại trong balo, đi đến cửa trước, quay đầu lại nhìn cậu ta, nói: "Chúng ta xuống dưới thôi."

Trình Giản Ninh cúi gằm mặt, ủ rũ đi theo sau lưng anh xuống lầu.

Nhìn thấy hai người đi xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, may mà không đến mức mất kiểm soát.

Sở Yên thu tay về, ánh mắt sắc bén đầu tiên là nhìn lướt qua Tống Nam Tinh, sau đó mới dừng lại trên người Trình Giản Ninh, "Trình Giản Ninh, đúng không? Tôi là Sở Yên, đội trưởng đội chấp hành của trung tâm tiếp nhận, phiền cậu đi theo tôi một chuyến."

Nước mắt Trình Giản Ninh vẫn chưa khô, cậu ta nghe vậy liền luống cuống nấp sau lưng Tống Nam Tinh, nhỏ giọng nói: "Đi đâu vậy? Tôi muốn tìm cảnh sát để báo án."

Tống Nam Tinh chỉ vào Hàn Chí, "Kia là cảnh sát, chắc chắn anh ấy biết rõ chuyện của bà nội cậu." Anh quay đầu lại nhìn Trình Giản Ninh, bình tĩnh nói: "Cậu tự biết rõ tình trạng của mình, bây giờ cậu ở bên ngoài rất nguy hiểm."

Trình Giản Ninh im lặng, một lúc lâu sau mới lắp bắp: "Bọn họ sẽ đưa tôi đi xử lý vô hại hóa sao? Có thể đợi tôi tìm được hung thủ đã hại chết bà nội rồi hẵng đi được không?"

Sở Yên nghe mà mí mắt giật giật, "Xử lý vô hại hóa gì? Cậu nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy?"

Trình Giản Ninh lẩm bẩm: "Mọi người đều nói như vậy."

Nghe nói nếu bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, ngay cả trung tâm vệ sinh tâm thần cũng không chữa được thì sẽ bị người của trung tâm tiếp nhận đưa đi xử lý vô hại hóa.

Nói dễ nghe là xử lý vô hại hóa, nói khó nghe là tìm một nơi hoang vắng nào đó để xử lý, có khi còn không giữ lại được toàn thây, cứ thế biến mất không một tiếng động.

Cho nên rất nhiều người, nếu phát hiện mình bị ô nhiễm, đều không dám đến trung tâm vệ sinh tâm thần khám bệnh.

Sở Yên tức giận đến mức bật cười, "Trung tâm tiếp nhận đâu phải lò mổ, đừng nghe, đừng tin những tin đồn nhảm nhí."

Cô ta "cạch" một tiếng, đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay Trình Giản Ninh, nói: "Yên tâm đi, chỉ cần cậu không hoàn toàn sụp đổ, sa ngã, biến thành quái vật không còn lý trí, trung tâm tiếp nhận sẽ không dễ dàng xử lý cậu đâu. Bây giờ đang thiếu người, cậu tưởng những người như chúng tôi là rau ngoài chợ sao?"

Trình Giản Ninh xấu hổ, cậu ta lại tò mò nhìn chiếc vòng tay bằng kim loại trên cổ tay, "Những người như chúng tôi?"

"Đây là vòng tay định vị, bên trong có thiết bị tiêm thuốc an thần, đề phòng cậu mất kiểm soát cảm xúc. Trước khi cậu hoàn toàn học được cách kiểm soát bản thân, cậu phải đeo chiếc vòng tay này, đừng hòng lén lút tháo ra, vòng tay đã được xử lý đặc biệt, không dễ tháo ra đâu."

Sở Yên liếc nhìn Tống Nam Tinh, sau đó mới trả lời câu hỏi vừa nãy của Trình Giản Ninh, "Đến trung tâm tiếp nhận, những gì cậu nên biết, cậu đều sẽ biết."

Trình Giản Ninh ngây ngốc gật đầu, "Ồ" một tiếng, sau đó lại nhìn Tống Nam Tinh, có chút lưu luyến, hỏi Sở Yên: "Tống Nam Tinh? Anh ấy có đi cùng chúng ta không?"

Sở Yên cau mày, thăm dò nhìn Tống Nam Tinh, "Chuyện tối nay có lẽ cần cậu phối hợp làm bản tường trình, nếu được, còn phải phiền cậu đi cùng tôi đến trung tâm tiếp nhận một chuyến."

Tống Nam Tinh cảm thấy thái độ hỏi han của cô ta có chút kỳ lạ, như thể nếu anh nói không đi thì có thể không đi. Nhưng phối hợp làm bản tường trình là quy trình bình thường, Tống Nam Tinh tự nhận mình là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, cho nên anh gật đầu, "Tôi không có vấn đề gì."

Thấy anh đồng ý, Sở Yên bảo Khâu Hàn lái xe đến, Trình Giản Ninh và Tống Nam Tinh ngồi hàng ghế sau, cô ta ngồi ghế phụ, định về trung tâm tiếp nhận trước. Những người khác ở lại hiện trường để xử lý hậu quả.

Thấy cô ta không chào hỏi một tiếng đã đưa người đi, Hàn Chí đặt tay lên cửa kính xe, "Đội trưởng Sở qua cầu rút ván, không phúc hậu chút nào."

Sở Yên lấy một hộp kẹo cai thuốc lá từ trong ngăn đựng đồ trên xe, ném cho anh ta, "Vị mới, bình thường bớt hút thuốc đi."

Hàn Chí nhận lấy, xé vỏ kẹo, nhét một viên vào miệng, cau mày, "Lại muốn sai bảo tôi làm gì?"

Suy nghĩ bị nhìn thấu, Sở Yên cười, ngũ quan sắc sảo khiến cô ta trông như mặt trời ban trưa, rực rỡ, xinh đẹp, "Gửi tài liệu chi tiết về Giấc Mộng Ngọt Ngào cho tôi, tránh để tôi phải phái người đi điều tra."

"Biết rồi, lát nữa tôi gửi vào email cho cô." Hàn Chí đáp, thu tay lại, nhường đường.

Khâu Hàn khởi động xe, đang định nhấn ga thì trong kính chiếu hậu đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt, tiếng nổ dữ dội đồng thời vang lên bên tai, khiến mọi người đều dừng động tác. Tống Nam Tinh cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.

Dưới màn mưa, tòa nhà văn phòng cao tầng bốc cháy dữ dội, nổ tung từ trên xuống dưới, giống như pháo hoa đang bùng cháy.

Ánh lửa chói lọi soi sáng cả bầu trời, nước mưa chưa kịp rơi xuống đã bị nhiệt độ cao làm bốc hơi, tạo thành làn khói trắng dày đặc.

Trình Giản Ninh há hốc mồm, một lúc lâu sau mới nói: "Hình như đó là hướng công ty chúng ta."

Sở Yên đẩy cửa xe, bước xuống, nhìn ánh lửa soi sáng nửa bầu trời, nói với Hàn Chí: "Xem ra tài liệu của anh vô dụng rồi."

Có người nhanh tay hơn bọn họ một bước.

Hàn Chí cau mày, anh ta nghiến răng nghiến lợi, "Liên lạc lại sau, tôi đưa người đi chữa cháy trước."

Đến trung tâm tiếp nhận, lúc đi qua cửa an ninh cùng Sở Yên, Tống Nam Tinh mới chợt nhớ ra con rối vẫn còn trong balo.

Trình Giản Ninh đã qua cửa an ninh, nhân viên an ninh cầm máy quét đi về phía Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh hồi hộp, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nếu bị phát hiện, anh sẽ dùng lý do gì để đối phó, liền nghe thấy nhân viên an ninh nói: "Được rồi."

Tống Nam Tinh ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, nói cảm ơn với đối phương, rảo bước đuổi theo Trình Giản Ninh phía trước.

Cả hai đều là lần đầu tiên đến trung tâm tiếp nhận, nhìn những tòa nhà nguy nga, tráng lệ và đủ loại thiết bị, dụng cụ hiện đại chưa từng nhìn thấy, bọn họ đều rất ngạc nhiên.

Trình Giản Ninh nhỏ giọng nói thầm với Tống Nam Tinh: "Trước khi đến, nghe tên, tôi còn tưởng đây là nơi giống như bệnh viện tâm thần."

Kết quả là bây giờ trông lại giống như một bảo tàng công nghệ cao nào đó, chỉ là hơi vắng vẻ.

Sở Yên nghe thấy cậu ta nói thầm, khẽ cười, dẫn hai người đến phòng tiếp khách, "Hai cậu đợi ở đây một lát, tôi đi gọi đồng nghiệp đến, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu làm bản tường trình."

Trình Giản Ninh ôm cốc nước, lo lắng bất an ngồi trên ghế sofa, dây cáp dữ liệu giấu trong áo khoác thể hiện rõ tâm trạng căng thẳng của cậu ta, ngọ nguậy không yên.

Tống Nam Tinh lại bình tĩnh hơn nhiều, anh nhắc nhở cậu ta: "Cậu bình tĩnh lại đi."

Trình Giản Ninh ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, ngồi yên.

Nhưng chưa được ba phút, cậu ta lại bắt đầu bồn chồn.

Con rối trong balo không biết có phải bị cậu ta ảnh hưởng hay không mà cũng bắt đầu thò đầu ra ngoài.

Tống Nam Tinh mặc kệ cậu ta, anh mặt không cảm xúc ấn đầu con rối vào trong, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng cựa quậy."

"..."

Vì Tống Nam Tinh rất thơm, con rối muốn thò đầu ra để ngửi, nó ngoan ngoãn cuộn tròn tay chân, ngồi yên.

Tống Nam Tinh vừa mới kéo khóa balo lại thì Sở Yên đã dẫn một người đàn ông bước vào, "Đây là Chu Huyên, đội chấp hành, hôm nay chúng tôi sẽ làm bản tường trình, hai cậu hãy kể lại toàn bộ quá trình một cách chi tiết."

Tống Nam Tinh nhìn người đàn ông, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Chu Huyên khoảng hơn ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa, áo sơ mi trắng, quần tây đen chỉnh tề, trông là một người rất nghiêm túc, gọn gàng. Nhưng đây không phải là lý do khiến Tống Nam Tinh kinh ngạc, anh hơi do dự lên tiếng: "Hình như anh cũng sống ở khu Phúc Hưng?"

Vừa nhìn thấy anh ta, anh đã cảm thấy quen mắt, nhớ lại một chút, anh nhớ ra đã từng gặp anh ta ở tầng 1 mấy lần lúc xuống lầu.

"Tôi ở 101, chắc chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi." Chu Huyên cười với anh, ngồi xuống đối diện anh, "Nếu không, đội trưởng Sở cũng sẽ không gọi tôi đến cùng làm bản tường trình, hàng xóm ít nhiều cũng quen biết hơn so với người lạ, hy vọng hai cậu sẽ không quá căng thẳng."

"Tại sao anh lại xuất hiện ở khu Phúc Hưng?" Tống Nam Tinh có chút để ý.

Tuy rằng anh luôn cảm thấy một số hàng xóm cùng tòa nhà có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng sự xuất hiện của người của trung tâm tiếp nhận lại mang ý nghĩa khác.

"Đừng hiểu lầm." Chu Huyên cười cười, giải thích: "Tôi làm việc ở Học viện Mỹ thuật Đồng Thành, sống ở khu Phúc Hưng, đi làm sẽ thuận tiện hơn, không phải lo lắng vấn đề tắc đường."

Học viện Mỹ thuật Đồng Thành nằm ở rìa khu vực nội thành, cách khu Phúc Hưng không gần. Nhưng khu vực ngoại thành không bị tắc đường, đèn xanh đèn đỏ cũng ít, quả thực chỉ cần mười mấy phút là đến.

Trình Giản Ninh bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: "Các anh còn làm thêm bên ngoài à?"

Chu Huyên nói: "Nói chính xác thì, giáo viên mới là nghề nghiệp chính của tôi." Anh ta nhún vai, "Cũng giống như cậu, tôi gặp phải một số chuyện bất ngờ nên mới vào trung tâm tiếp nhận."

Thấy không khí dần dần trở nên hòa hoãn, Sở Yên dùng bút gõ gõ mặt bàn, nói: "Nói chuyện chính trước đã, làm xong bản tường trình, hai cậu có thể từ từ trò chuyện. Hai cậu, ai nói trước?"

Trình Giản Ninh theo bản năng nhìn về phía Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh đành phải vừa nhớ lại, vừa kể lại mọi chuyện từ đầu, Trình Giản Ninh phụ trách bổ sung.

Sở Yên nhanh chóng ghi chép trên sổ tay, lúc kết thúc bản tường trình, cô ta dùng bút đỏ khoanh tròn Giấc Mộng Ngọt Ngào, "Cậu nói cậu đến Giấc Mộng Ngọt Ngào là để tìm manh mối về bố cậu?"

Tống Nam Tinh gật đầu, "Đúng vậy. Tuy rằng đội trưởng Hàn nói là ảo giác, nhưng tôi luôn cảm thấy không phải."

Nhận được câu trả lời khẳng định, vẻ mặt Sở Yên trở nên rất ngưng trọng.

Trung tâm tiếp nhận và Cục Quản lý Hành động Đặc biệt thường xuyên hợp tác, nhưng khu vực trách nhiệm của hai bên rất rõ ràng.

Các vụ án ô nhiễm tinh thần thông thường do Cục Quản lý Hành động Đặc biệt phối hợp với cảnh sát xử lý, nhưng một khi cấp độ nguy hiểm của vụ án tăng lên, đặc biệt là liên quan đến ô nhiễm tập thể, sẽ lập tức chuyển giao cho trung tâm tiếp nhận xử lý.

Vụ án "Dê đen" năm đó là do Cục Quản lý Hành động Đặc biệt chuyển giao.

Hàn Chí không rõ nhiều chi tiết sau đó, nhưng cô ta lại rất rõ ràng.

Tống Nam Tinh không thể nào bị ảo giác, anh nói anh nhìn thấy ảnh của Tống Thành, vậy thì chính là anh đã thực sự nhìn thấy.

Nhưng năm đó, cô ta tận mắt chứng kiến thi thể của Tống Thành được xử lý, ngay cả tro cũng không còn.

Sở Yên gõ gõ đầu bút, "Cho tôi xem huy hiệu đó."

Tống Nam Tinh tìm ảnh trong album, đưa cho cô ta xem.

Sở Yên nhìn chằm chằm huy hiệu đó, sắc mặt gần như tái mét.

Tống Nam Tinh quan sát vẻ mặt cô ta, "Cô biết huy hiệu này sao?"

Sở Yên trả điện thoại lại cho anh, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói: "Từng nhìn thấy mấy lần, một số người lang thang trong khu vực hoang dã có khắc dấu hiệu này trên người."

Trình Giản Ninh bên cạnh nghe mà đầu óc mơ hồ, "Khu vực hoang dã gì?"

Sở Yên không trả lời ngay, trông cô ta có vẻ lo lắng. Cô ta bẻ bẻ ngón tay, lấy một hộp kẹo bạc hà từ trong túi ra, nhét hai viên vào miệng, nhai rôm rốp, nuốt xuống.

"Hai cậu chắc là đã xem tin tức rồi nhỉ? Từ khi ô nhiễm tinh thần xuất hiện đến khi lan rộng, trong những năm qua, tỷ lệ mất tích, tỷ lệ tử vong tăng nhanh, tỷ lệ sinh giảm, tỷ lệ tội phạm tăng, dân số liên tục giảm mạnh. Chính quyền chưa bao giờ công bố số liệu dân số cụ thể, nhưng thực tế, số người giảm đi còn nhiều hơn những gì hai cậu có thể tưởng tượng. Để bảo tồn lực lượng tối đa, tập trung sức mạnh chống lại ô nhiễm, chính quyền đã và đang tiến hành di dân, phạm vi thành phố cũng liên tục thu hẹp, tập trung lại, mới có chín thành phố lớn và các thành phố vệ tinh xung quanh như bây giờ. Còn rất nhiều thị trấn nhỏ trước kia, do người dân di cư nên dần dần bị bỏ hoang."

"Những thị trấn bị bỏ hoang đó, trong nội bộ chúng tôi được gọi là khu vực hoang dã."

Lúc này, Trình Giản Ninh mới hiểu ra, "Nhưng trên tin tức không phải nói những thị trấn bị bỏ hoang đó rất nguy hiểm sao? Ngay cả tuyến đường giao thông cũng cố tình đi đường vòng. Sao vẫn còn người ở đó?"

Tống Nam Tinh nhìn Sở Yên một cái, anh biết nhiều hơn so với Trình Giản Ninh.

Sau khi trưởng thành, anh từng muốn đến những thành phố khác để tìm kiếm tung tích của mẹ, vì vậy, anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ, tra cứu rất nhiều tài liệu.

Trên mạng vẫn luôn có tin đồn rằng rất nhiều người được thông báo mất tích thực ra đều đang ẩn náu trong những thị trấn bị bỏ hoang đó. Nghe nói, từng có người một mình quay về quê cũ đã bị bỏ hoang, tìm thấy người thân đã mất tích từ lâu ở đó.

Nhưng những bài đăng kiểu này luôn bị xóa rất nhanh, chính quyền cũng chưa bao giờ lên tiếng đính chính, bác bỏ tin đồn, vì vậy, vẫn luôn có người lặng lẽ rời khỏi thành phố, quay về quê cũ đã bị bỏ hoang để tìm kiếm người thân đã mất tích.

Rất lâu trước kia, Tống Nam Tinh cũng từng tham gia một nhóm chat tìm người thân khi về quê.

Chỉ là sau đó, nhóm chat trở nên kỳ quặc, hơn nữa, gia đình anh là người gốc ở Đồng Thành, anh lo lắng nếu mẹ quay về mà anh lại đến thành phố khác, hai người sẽ bỏ lỡ nhau nên đã từ bỏ ý định, ở lại Đồng Thành.

"Những kẻ lang thang đó là những người được thông báo mất tích trên tin tức sao?" Tống Nam Tinh nhỏ giọng hỏi.

"Không phải." Sở Yên lại nhét hai viên kẹo vào miệng, nhai rôm rốp, "Định nghĩa về con người rất phức tạp, có thể giải thích từ nhiều khía cạnh như sinh học, tinh thần, văn hóa. Nhưng nói một cách đơn giản nhất, từ góc độ tinh thần và tôn giáo, con người có linh hồn."

Cô ta nhìn chằm chằm Tống Nam Tinh, chậm rãi nói: "Nhưng những thứ trong khu vực hoang dã lại không có. Chúng chỉ là một loại sinh vật giống con người, là cái xác còn sót lại sau khi linh hồn sụp đổ, nhân tính tha hóa."

"Là quái vật."

Sở Yên dường như rất căm ghét những thứ đó, "Nhưng những con quái vật này vẫn luôn cho rằng mình là sứ giả của thần linh, tự xưng là người được thần linh ban phước, nếu hai cậu gặp phải, tốt nhất nên báo cáo kịp thời, đừng tiếp xúc nhiều với chúng."

Lúc nói câu này, Sở Yên nhìn Tống Nam Tinh một cái, "Bức ảnh mà cậu nhìn thấy trên trang web của "Giấc Mộng Ngọt Ngào", rất có thể là do chúng làm. Giấy chứng tử của bố cậu năm đó đã được phê duyệt sau nhiều lần kiểm tra, sau khi được phê duyệt, thi thể của ông ấy cũng bị tiêu hủy hoàn toàn, cho nên không thể nào là ông ấy. Nhưng năm đó, cái chết của ông ấy vốn dĩ đã rất kỳ lạ, nội bộ chúng tôi suy đoán ông ấy có thể còn có đồng bọn khác, sau khi vụ án "Dê đen" xảy ra, ông ấy đã bị đẩy ra làm vật tế thần."

"Cậu là người sống sót duy nhất của vụ án đó, đồng bọn của Tống Thành tìm đến cậu cũng là chuyện bình thường."

Đây là lần đầu tiên Tống Nam Tinh nghe thấy cách nói khác về vụ án "Dê đen".

Biết được Tống Thành đã chết, trong lòng Tống Nam Tinh dâng lên một nỗi thất vọng, "Không phải ông ấy sao?"

Sở Yên nói: "Tôi sẽ chú ý đến manh mối về huy hiệu đó, hiện tại cậu vẫn đang sống ở khu vực ngoại thành, nếu được, cậu nên chuyển đến khu vực nội thành sẽ an toàn hơn."

Tống Nam Tinh lắc đầu, trông anh có vẻ rất buồn bã.

Sở Yên thấy vậy liền không tiếp tục nói về chuyện của Tống Thành nữa, cô ta nhìn sang Trình Giản Ninh, "Thời gian này cậu cứ ở lại trung tâm tiếp nhận đi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu."

Trình Giản Ninh lo lắng nói: "Ý cô là gì? Muốn nhốt tôi lại sao?"

Sở Yên bị cậu ta chọc cười, nhìn sang Chu Huyên, "Gần đây nghỉ dạy, cậu rảnh rỗi thì dẫn cậu ta đi tham quan, giới thiệu một số thứ cơ bản cho cậu ta, tránh để cậu ta cứ giật mình thon thót."

Chu Huyên mỉm cười gật đầu, vươn tay về phía cậu ta, cẳng tay và bàn tay biến thành một chiếc chân côn trùng dài, mảnh, đầy lông tơ.

Trình Giản Ninh hít một hơi lạnh, mặt mày tái nhợt, sợ hãi nhìn chằm chằm Chu Huyên.

Chu Huyên thu tay lại, nói: "Giới thiệu lại, tôi là Chu Huyên, đội chấp hành, người mang năng lực cấp B, năng lực của tôi là biến đổi cơ thể." Anh ta hứng thú đánh giá Trình Giản Ninh, "Xem ra năng lực của cậu cũng là biến đổi cơ thể, nhưng Lý Hạo nói bào tử dữ liệu mà cậu phun ra có thể ảnh hưởng đến hành vi và cảm xúc của con người... Nghe có vẻ như cũng liên quan đến lĩnh vực năng lực cấp S, mọi người trong đội đều rất tò mò về bào tử của cậu, hy vọng sau này có cơ hội được chiêm ngưỡng."

Trình Giản Ninh không ngừng xích lại gần Tống Nam Tinh, lắp bắp: "Tôi... tôi... tôi không hiểu anh đang nói gì."

Chu Huyên mỉm cười, trông rất kiên nhẫn, "Người mới ban đầu đều như vậy, đợi thêm một thời gian, tiếp xúc nhiều, cậu sẽ hiểu."

Tống Nam Tinh nghe bọn họ nói chuyện, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Thế mà đã 6 giờ sáng rồi.

Anh nhìn Sở Yên, "Giờ cũng muộn rồi, tôi có thể về được chưa?"

Thấy anh không hề tò mò, Sở Yên thầm thở dài, đứng dậy nói: "Ra ngoài phải quẹt thẻ, tôi đưa cậu đi."

Trình Giản Ninh vừa nghe thấy anh muốn đi liền lộ ra vẻ mặt đáng thương, cậu ta đứng dậy, trông có vẻ rất muốn đi theo.

Tống Nam Tinh vỗ vai cậu ta, nói: "Đội trưởng Sở và mọi người đều là người tốt, cậu ở lại đây học tập cho tốt."

Trình Giản Ninh đáng thương hỏi: "Cậu sẽ đến thăm tôi chứ?"

Trung tâm tiếp nhận có vẻ không phải là nơi có thể tùy ý ra vào, hơn nữa, Tống Nam Tinh cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến nơi này. Nhưng trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng anh vẫn an ủi: "Nhất định sẽ có cơ hội."

Trình Giản Ninh lưu luyến nhìn anh rời đi cùng Sở Yên.

Sở Yên đưa anh ra ngoài, vừa hay gặp Hàn Chí.

Trông Hàn Chí cũng có vẻ như đã bận rộn cả đêm, trên mặt, trên người toàn là bụi bẩn, Sở Yên hỏi: "Chữa cháy xong rồi à?"

Hàn Chí "ừ" một tiếng, nhìn sang Tống Nam Tinh, "Về đi."

Tống Nam Tinh nói: "Làm xong bản tường trình rồi, tôi thức cả đêm, về nhà ngủ bù đây."

Hàn Chí nghe vậy liền không nói gì nữa, anh ta đứng cùng Sở Yên, nhìn anh lên xe rời đi.

Đợi đến khi xe đi xa, Hàn Chí mới nói: "Thông tin mà cô tiết lộ cho tôi lúc đó đã giấu rất nhiều thứ phải không? Anh ta là người mang năng lực cấp S, có thể miễn nhiễm với ô nhiễm tinh thần?"

Sở Yên nói: "Coi như là vậy, lúc đó chưa kịp tiến hành đánh giá cụ thể."

"Năng lực của anh ta rất mạnh, cũng rất hữu dụng, vẫn luôn nói là thiếu người, thiếu người, lúc đó sao các cô không giữ anh ta lại để đào tạo?"

Sở Yên nói: "Anh ta rất bài xích những thứ này, trong tiềm thức vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường, nếu cưỡng ép phá vỡ nhận thức này..." Cô ta nhún vai, "Kết quả anh cũng biết rồi đấy."

Hàn Chí nhớ đến vị bác sĩ tâm lý chỉ còn lại một ít thi thể, anh ta cau mày.

"Anh ta vẫn kiên trì tìm kiếm tung tích của mẹ sao?" Sở Yên hỏi.

"Ừ." Hàn Chí nhỏ giọng nói: "Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."

Lúc Tống Nam Tinh quay về khu chung cư, trời đã sáng.

Cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm cuối cùng cũng tạnh vào lúc bình minh, Tống Nam Tinh đỗ xe, lên lầu, nhìn bầu trời u ám, anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Anh lê từng bước nặng nề lên cầu thang.

Lúc sắp leo đến tầng 4, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng động kỳ lạ, giống như tiếng nước nhớp nháp do thứ gì đó ngọ nguậy tạo ra.

Tống Nam Tinh lập tức tỉnh táo, anh rảo bước đến cửa cầu thang, lại thấy Thẩm Độ đang ngồi xổm trước cửa, quay lưng về phía anh, không biết đang làm gì.

Tống Nam Tinh ôm balo đang đeo sau lưng ra trước ngực, rón rén bước đến gần. Thay đổi góc độ, anh mới chú ý đến hình như có thứ gì đó đang nằm úp sấp trước mặt Thẩm Độ, thứ đó bị thân hình cao lớn của anh ta che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một cái đuôi ngắn, tròn, màu nâu đang ve vẩy.

Cái đuôi đó rất quen thuộc, Tống Nam Tinh nhớ lại một chút liền nhận ra, là Tống Vân Kiều.

Trái tim vừa mới thả lỏng của anh lại treo lên.

Sao Tống Vân Kiều lại ở trước cửa nhà anh? Còn bị Thẩm Độ bắt gặp?

Đúng lúc này, đèn cảm ứng ở hành lang đột nhiên sáng lên, dưới ánh sáng mờ ảo, đèn huỳnh quang hắt xuống bóng mờ nhạt.

Tống Nam Tinh nhìn thấy bóng của Thẩm Độ dưới chân bị kéo dài, méo mó, ngọ nguậy như sinh vật sống.

Nó giống như một dị loại trong bóng tối đang há cái miệng đầy máu.