Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấm Đến Gần

Chương 28: Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
- --Người ta khen tay mình đẹp là có ý gì?

Màn hình tuy đã bị đại tiểu thư nhanh chóng đóng lại nhưng không khí xấu hổ thì vẫn còn.

Trận địa trấn nhẹ này có thể khiến Mục Hiểu Hiểu dùng ngón chân để chạy ra khỏi biệt thư nhưng thấy mặt đại tiểu thư đã đỏ đến tận tai và cổ, nàng thân là một chuyên gia tâm lí làm sao có thể không hiểu ý người được...!Nên khuyên bảo một chút?

"Đại tiểu thư, tôi chưa có nhìn thấy gì hết."

Trong bóng tối, giọng của nàng hết sức thành thật, mơ hồ vẫn có ý cười.

Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, thật sự muốn băm nàng thành từng mảnh.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào cô, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thật mà, tôi thật sự không thấy cô tìm cái gì hết."

Thật dễ thương, mình muốn tiến đến bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy quá.

Mục-Hiểu-Hiểu!

Một cái gối phóng tới kèm theo đó là tiếng cười của Mục Hiểu Hiểu, cửa phòng đại tiểu thư đóng "Rầm" một tiếng.

Mục Hiểu Hiểu đúng là đang bắt nạt người ta, Tần Di ở trong phòng rõ ràng đang trải nghiệm cảm giác hít thở không thông chưa từng có, nàng ở bên ngoài cửa phòng lại cười vui vẻ.

Nàng có thể không cười sao?

Đại tiểu thư thật là lưu manh à nha.

So với lúc nàng mới đến đây, chỉ biết một đại tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm lá bàng rụng, nàng càng thích nhìn một đại tiểu thư có vui có giận như thế này hơn.

Cô còn sống.

Không còn lạnh lùng như vậy nữa.

Đại tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu, mạnh mẽ, ngang ngạnh như thế.

Tại sao lại chỉ thích tay nàng?

Mục Hiểu Hiểu muốn nói với Tần Di rằng nàng thích mọi thứ của cô.

Cuộc sống của Hiểu Hiểu lúc còn nhỏ rất khác với đại tiểu thư, nàng cực kỳ giỏi thể hiện chính mình, trong thời gian sống ở cô nhi viện, nàng cùng những anh chị em khác sống nương tựa lẫn nhau.

Mặc dù mẹ viện trưởng và bà nội đã hết lòng vì họ nhưng đông trẻ quá, khó tránh khỏi những lúc không chăm sóc được.

Khi đó, Hiểu Hiểu dường như ngày nào cũng ôm Thu Thu, hôn lên trán cô: "Chị yêu em, em là cô bé xinh đẹp nhất trên đời."

Thu Thu ngẩng đầu lên, thơm một cái vào má chị mình: "Em cũng yêu chị."

Từ khi sinh ra các nàng đã khác biệt, không được hưởng thụ tình yêu của cha mẹ, chỉ có thể tự sưởi ấm cho nhau.

Bởi vì từ khi chào đời đã không được yêu thương, ban phước hay kỳ vọng, cho nên trong quá trình trưởng thành các nàng chưa bao giờ keo kiệt nói lời yêu.

Nếu không như vậy, ở cái thế giới đầy lạnh nhạt và cô đơn này, các nàng làm sao có thể lớn nên trong khỏe mạnh và hạnh phúc được?

Mục Hiểu Hiểu không để tâm đến chuyện này nhưng trong lòng của đại tiểu thư bây giờ đã trải qua đợt một sóng thần mãnh liệt.

Cô không phải một người thích đoán bừa tâm tư của người khác.

Nhưng hôm nay, vì Mục Hiểu Hiểu, Tần Di lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là tâm loạn như ma.

Khoảng một tiếng sau, tâm trạng mới bình tĩnh lại một chút, cô mở màn hình máy tính lên và xem các câu trả lời.

- --Loại một: Cô ấy thích bạn, cảm thấy bạn như thế nào đều đẹp cả.

Loại hai: Chỉ khen tay bạn đẹp, thậm chí chỉ đột ngột nói vậy, xác suất lớn cô ấy là một người mê tay.

Tình huống này không thể nói là cô ấy thích bạn nhưng nếu bạn muốn theo đuổi cô ấy, với bàn tay đó nhất định sẽ được tăng thêm điểm.

Trong bóng tối, Tần Di nhìn bàn tay thon dài của mình qua ánh đèn, im lặng không nói gì.

...

Trải qua một ngày bị giày vò, Mục Hiểu Hiểu vô cùng mệt mỏi.

Nhưng nàng biết đại tiểu thư chắc chắn sẽ không ngủ được, muốn tiếp tục bồi cô ấy.

Nàng miễn cưỡng mở mắt, tự pha một ly cà phê, ngồi trên sô pha chờ đại tiểu thư, trong lòng suy nghĩ về chuyện sinh nhật Tần Di.

Nếu biết sớm hơn thì tốt rồi, giờ thì thời gian có hơi gấp, mai đưa Thu Thu tới, ngày mốt nàng sẽ vào viện để xử lí thủ tục.

Không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho lắm.

Hơn nữa...!Tuy không muốn thừa nhận, lúc này trong lòng Mục Hiểu Hiểu vẫn có hơi tự ti.

Sinh hoạt bên trong của đại tiểu thư, nàng biết rất rõ.

Nếu là sinh nhật, những món quà mà mọi người xung quanh tặng cô ấy chắc chắn đều là những thứ đắt tiền.

Mục Hiểu Hiểu mệt mỏi thở dài, nàng lặng lẽ lấy điện thoại ra, xem số dư tài khoản của mình.

Thật là nghèo.

Trước kia quay về cô nhi viện nàng phải dùng đến một phần lớn, vì em gái, nàng cần giữ lại một ít.

Vậy...

Mục Hiểu Hiểu xoa cằm rơi vào trầm tư, dù sao nàng vẫn không nên mua cho đại tiểu thư một món hàng freeship 19.9 đâu ha?

Tần Di xuống lầu đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Mục Hiểu Hiểu.

Nàng rất hiếm khi phiền muộn như vậy.

Hiểu Hiểu thực ra cũng khá ưa nhìn.

Phòng khách chỉ mở một cái đèn nhỏ, ánh đèn dừng trên người nàng, gương mặt mang đậm chất thanh xuân, nhất là đôi mắt nàng, to nhưng có hồn trông rất đẹp, có lúc hung dữ để răn dạy cô, có lúc lại nhìn cô mà mỉm cười, nàng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quyến rũ khác với những cô gái bình thường.

Tần Di nhìn chằm chằm nàng một lúc, cô đẩy xe lăn tới cửa sổ làm như không thấy Mục Hiểu Hiểu.

"Cô đây rồi."

Mục Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy đại tiểu thư đến gần, vội thu lại tâm sự, mỉm cười bước tới chỗ cô.

Nhanh như vậy mà đại tiểu thư đã thay đồ rồi, thật đáng yêu.

Tần Di mặc một chiếc váy dài màu trắng, những đóa hoa giống nhau che đi đôi chân trắng nõn của cô, tóc cô xõa xuống, sườn mặt bị mái tóc mềm mại che khuất, tẩy bỏ lớp trang điểm, gương mặt nhợt nhạt cùng đôi môi đỏ thắm khiến người ta không khỏi thấy thương xót.

Mục Hiểu Hiểu chăm chú nhìn cô, phiền muộn trong lòng liền bị thổi bay sạch sẽ.

Nàng đang xoắn xuýt vì điều gì chứ?

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, nhịp tim của Tần Di có chút rối loạn, cô bỗng nhớ tới loại một của câu trả lời kia: Cô ấy thích bạn, cảm thấy bạn như thế nào đều đẹp cả.

Bây giờ, cô không cần đi hỏi cũng biết được đáp án của Mục Hiểu Hiểu qua ánh mắt của nàng.

Cô ấy...!Cảm thấy mình như thế nào đều đẹp ư?

Thấy ánh mắt của đại tiểu thư không được tự nhiên, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, nàng thuận ta trải một cái thảm xuống đất, ngồi xuống gần xe lăn của Tần Di.

Con người đúng là một loài sinh vật mâu thuẫn.

Mục Hiểu Hiểu rõ ràng mới làm bạn ở bên cô hơn một tháng, thế nhưng hôm nay, lúc Tần Di say sưa ngắm ánh trăng đêm, cô vậy mà đã không thể chịu đựng được khi không có nàng ở bên rồi.

Cô đã quen với sự tồn tại của người con gái ấy.

Cô quen mùi vải thoang thoảng trong không khí, quen những tiếng cằn nhằn không dứt của nàng.

Rõ ràng lần nào Tần Di cũng cảm thấy những tiếng ồn đó là một loại trừng phạt, cực kỳ muốn bịt miệng Mục Hiểu Hiểu lại nhưng ngày hôm qua chỉ mới rời đi một ngày, căn nhà yên tĩnh đó lại càng làm cho cô thêm phiền muộn.

Nàng đã trở lại, tất cả đều khôi phục như ban đầu.

"Ở ký túc xá, tôi có một người bạn khá thân thiết tên là Trương Xảo, cô ấy là fan ruột của cô, cô có show diễn ở đâu, có tin tức như thế nào cô ấy đều biết."

Mục Hiểu Hiểu dừng một chút lại nói tiếp, nàng có thói quen lẩm bẩm trước mặt đại tiểu thư: "Trước kia cô ấy thường nói với tôi về cô, cả ngày ở trong ký túc xá bật video ca hát của cô lên xem còn lôi cả kéo cả tôi xem cùng, nếu tôi không xem tôi sẽ nói là giữa bạn thân với nhau, không có cách nào để tạo ra một chủ đề chung được." Nàng mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Di, ánh trăng dịu dàng dừng trên mắt nàng tạo nên làn sóng lăn tăn: "Đại tiểu thư trên màn hình rất đẹp, không có gì là lạ khi cô ấy say đắm cô như vậy."

Nàng dùng đôi mắt sáng rực nhìn Tần Di:" Đối với tôi thì đại tiểu thư không trang điểm đẹp hơn, tôi cảm giác mình sắp trở thành fan ruột của cô rồi."

Rõ ràng là lời nói động viên nhưng lại khiến cho tâm trạng của Tần Di trầm xuống.

Cô cảm thấy mình đã bị lừa.

Hoàn toàn bị lừa.

Ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu đã lừa cô.

Hóa ra là...!cô ấy muốn trở thành fan ruột của mình ư?

"Đại tiểu thư, sau này coi như tôi là fan số một của cô được không?"

Nếu nàng đã không thể làm em gái, chuyên gia tâm lý Mục đã có cách khác, nàng mỉm cười nhìn đại tiểu thư.

Tần Di đảo mắt nhìn, lạnh lùng không chút độ ấm.

Mục Hiểu Hiểu:...

Sao lại giận mất rồi?

Nàng một mực khen cô mà, đại tiểu thư bị làm sao thế?

Tần Di lạnh lùng nâng tay.

---Cô không xứng.

Mục Hiểu Hiểu:...

Nhịn.

Cái này đúng thực là đang đoạn tuyệt mà.

Nói xong câu đó, đại tiểu thư liền cuốn xe lăn chạy đi, trăng chẳng thèm nhìn, sao cũng không thèm ngắm, càng không có rảnh mà cùng Mục Hiểu Hiểu thảo luận về lí tưởng sống.

Cô tức chết đi được.

Nàng giỏi như vậy lắm sao?

Nàng suốt ngày muốn trở thành em gái và fan hâm mộ của cô.

Ai cần chứ?

...

Sáng sớm hôm sau, Mục Hiểu Hiểu vừa ăn mấy miếng khoai tây còn dư của mình, vừa trộm đánh giá sắc mặt của đại tiểu thư.

Đại tiểu thư đang đọc báo, tâm trạng dường như không đúng lắm, sắc mặt đều giống nhau.

Vành mắt thâm đen của cô lúc này rất thản thiên, có lẽ nào một đêm không ngủ? Tần Di quay đầu lại, lạnh lùng liếc nàng một cái.

- --Nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt bây giờ.

Lưu Vạn Niên đã đến từ sáng sớm, hắn muốn xử lí sự việc thỏa đáng, phía bên bệnh viện không có vấn đề gì, nếu đại tiểu thư yêu cầu, viện trưởng chắc chắn sẽ tự mình lo liệu, dự tính buổi chiều sẽ đón Thu Thu đến đây, nhưng mẹ viện trưởng và bà nội rất cẩn thận, nhất định phải gọi cho Mục Hiểu Hiểu trước.

Những việc này thật ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó vẫn chiếm khá nhiều thời gian trong ngày.

Nên đưa Thu Thu đến chỗ nào nhỉ?

Tuy rằng trong lòng Mục Hiểu Hiểu rất muốn săn sóc cho em gái ngay tại thời điểm mấu chốt này, dù Thu Thu bình thường cư xử rất tùy tiện cẩu thả nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ to xác, biết mình phải nằm viện để phẫu thuật khó tránh khỏi sốt ruột.

Nhưng nàng cũng đã đoán trước được điều này, suy cho cùng thì nàng đang làm việc, không thể để Thu Thu đến bên cạnh mình.

Lưu Vạn Niên đang đợi câu trả lời từ đại tiểu thư.

Nhưng ánh mắt của đại tiểu thư lại lướt qua Mục Hiểu Hiểu, thấy ánh mắt rối rắm của nàng, cô liếc nhìn Lưu Vạn Niên.

- --Đưa cô ấy đến đây, cho Hiểu Hiểu một ngày nghỉ.

"Vâng."

Lưu Vạn Niên nhận mệnh lệnh xong, không cần nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Hiểu Hiểu, trong lòng anh đã cười trước.

Ôi trời ơi!

Đại tiểu thư nhà anh muốn nuông chiều con người ta kìa.

Muốn chiều vợ thì cứ nói thẳng ra, chứ làm như vậy không được tự nhiên, lại còn lấy cớ cho Hiểu Hiểu nghỉ phép một ngày.

Lưu Vạn Niên vừa rời đi, Mục Hiểu Hiểu mừng như điên, nàng chạy tới ôm cổ Tần Di: "Đại tiểu thư, cô thật tốt!"

Tần Di bị ôm cổ không chút vui vẻ gì:...

Nàng quả nhiên rất quan tâm tới em gái mình.

Không chừng nàng thật sự coi mình là chị luôn rồi.

Mục Hiểu Hiểu phấn khởi múa máy tay chân, một khúc Tâm nghiện tới góp vui, buổi sáng ở Tần gia mở đầu bằng những âm thanh ma mị cùng sự tức giận của đại tiểu thư

—Im lặng! Mau lăn qua chỗ khác! "Là tâm nghiện đó!"

...

Vào buổi chiều, Lưu Vạn Niên dừng xe đúng giờ, một thân hình nhỏ bé bước xuống.

Mục Hiểu Hiểu đã nói muốn đi về đón em gái một chuyến, không muốn làm phiền đến đại tiểu thư, nàng cảm thấy hưởng thụ dịch vụ đưa đón như thế này không bằng trực tiếp đến cô nhi viện rồi cùng em ấy đi xe buýt về.

Không ngờ chuyện này lại khiến Boss đại tiểu thư tức giận, ban đêm nghiêm túc trừng phạt nàng.

- --Trừ lương.

Mới đến có vài ngày, mà ngày nào cũng chỉ muốn trốn ra ngoài thôi?

Lưu Vạn Niên ở bên cạnh giả chết, Hiểu Hiểu đúng thật là, không cảm nhận được tình yêu của đại tiểu thư hay sao?

Mục Hiểu Hiểu:...

Người đẹp quả là thứ khó chiều nhất.

Nàng quyết định rồi.

Sau này nàng chính là người của đại tiểu thư, dù có làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp cô.

Tần Di nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mục Hiểu Hiểu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Nàng đối xử với em gái mình tốt thật.

Dù không cùng huyết thống, nhưng sự quan tâm này còn thân thiết hơn người thân với nhau.

Thu Thu bước xuống xe, cô chưa từng thấy căn phòng nào lớn đến vậy, miệng cô không kìm được phải há hốc hình chữ O.

Đây...!Chính là căn phòng giống cung điện trong tiểu thuyết sao?

"Chậc chậc, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của em kìa, lau nước miếng đi."

Sau khi đón được em gái, Mục Hiểu Hiểu cứ cười mãi, dù ngoài miệng nói ghét nhưng tay vẫn không nhịn được mà cưng chiều sờ tóc Thu Thu: "Nghe lời, ăn cơm không?"

Thu Thu không nhìn cô: "Em mới đến được một ngày vậy mà đã bị ép về, em không phải thủy trư, chị à, chị muốn em béo lên thêm vài cân nữa sao?"

Mục Hiểu Hiểu không chút khách sáo mà nhéo má cô: "Em nói nhiều thật, lát nữa đi vào đừng nói lung tung."

Thu Thu vẫn còn hơi mờ mịt, dường như không tin được sự thật: "Đây là nhà của chị sao?"

"Không phải, nhớ giữ miệng đấy đừng nói nhảm." Mục Hiểu Hiểu dặn em gái:" Cô ấy là chủ nhân của nơi này."

Thu Thu nhìn chị mình, da mặt muốn nứt ra: "Quan hệ giữa hai người có trong sạch không?"

Mục Hiểu Hiểu trợn trắng mắt: "Nhảm nhí, em đúng là viết tiểu thuyết nhiều quá rồi, ngay cả chuyện này cũng nghĩ ra được.

Sao em có thể gán ghép hai người bọn chị như vậy? Thân phận của đại tiểu thư như thế nào? Cho dù chị có đốt hương đi nữa, đời này cũng chẳng tìm thấy người nào như vậy, em không biết mình đang viết gì sao? Môn đăng hộ đối, tình yêu người giàu dành cho người giàu."

"Đại tiểu thư..." Trong lòng Thu Thu vẫn có chút mất mát đối với danh hiệu này, cô nhìn chị mình: "Thật ra cũng không đúng đâu chị, thời nay mọi người không thích xem người giàu, họ thích cô bé Lọ lem và công chúa Bạch Tuyết hơn."

Thấy sắc mặt chị gái thay đổi, Thu Thu nhanh chóng giả bộ ngoan ngoãn: "Ây da, em nói đùa thôi, em thấy anh Vạn Niên cũng tốt lắm, rất đẹp trai, đặc biệt tây trang kia lộ rõ dáng người nữa."

Mục Hiểu Hiểu nghĩ đến Lưu Vạn Niên, hắn là vệ sĩ chuyên nghiệp, mỗi ngày tập thể hình không ít, mặc dù gương mặt trông như đứa trẻ mới lớn nhưng khi khoác lên bộ âu phục, dáng người thẳng tắp kia lại trông vô cùng man lì: "Đúng thật là rất đẹp trai."

...

Lưu Vạn Niên ở một bên bê hành lý vừa mới báo cáo nhiệm vụ thành công cho đại tiểu thư xong đang lạnh run người, trời đất ạ, hắn đã làm gì sai? Ông trời sao lại trừng phạt hắn như vậy chứ?

Tần Di đơ mặt nhìn hai chị em nhà kia.

Hai người đó còn tiếp tục tán gẫu nữa à.

Có người đến gần cũng không biết.

"Chào chị!"

Thu Thu cuối cùng cũng mở to đôi mắt nhìn xung quanh, Tần Di gật đầu với cô, tùy không cười nhưng trong ánh mắt rất dịu dàng.

Mục Hiểu Hiểu cũng quay người, học theo em gái: "Chào đại tiểu thư."

Tần Di lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người càu nhàu rằng hai người nói nhiều quá sau đó dùng xe lăn rời đi.

Mục Hiểu Hiểu:...

Lưu Vạn Niên dùng vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, gương mặt tràn đầy sự oan ức khó nói.

Mục Hiểu Hiểu:?

Nàng đã làm gì sai?...

Thu Thu đi vào phòng, tuy tò mò nhưng cũng rất quy củ.

Nghe lời chị đeo dép lê vào, cung kính đứng một bên, không dám lộn xộn.

Mục Hiểu Hiểu còn dạy cô phép tắc, không được nhúc nhích cái này, không được nhúc nhích cái kia, đại tiểu thư lạnh lùng ở bên cạnh nhìn, chờ nàng nói xong, mất kiên nhẫn nâng tay lên.

"Tôi không biết cô đang âm mưu gì với cái nhà này? Muốn chuyển sang chủ nghĩa phong kiến luôn sao?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Cảm giác như có cây dao đâm vào ngực.

Chủ nghĩa phong kiến?

Lúc nàng mới đến, là ai động một tí liền bảo nàng cút?

Nàng không phải chỉ đang sợ em gái nhỏ sẽ bị làm khó hay sao?

Sự thật chứng minh.

Đại tiểu thư phân biệt đối xử.

Thái độ của cô đối với Thu Thu và Mục Hiểu Hiểu là hai loại khác nhau.

Lúc nãy, cô cũng không dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thu Thu, đối với tiếng thủ thỉ ríu rít của nàng lại vô cùng bao dung.

Thu Thu đúng là được mở rộng tầm mắt, bình thường căn nhà rực rỡ như vầy cô chỉ mới được xem trong tiểu thuyết, hiện tại nhìn thấy hàng thật không khỏi cảm thấy phấn khích cùng tò mò.

Thái độ của Mục Hiểu Hiểu đối với em gái bình thường chẳng tốt đẹp gì, động một cái là nâng tay nện một cú, nhưng về phương diện theo đuổi lý tưởng của em gái, nàng vẫn luôn cực kỳ ủng hộ, cái này dùng để làm gì, cái đó là cái gì, chỉ cần Thu Thu hỏi, nàng đều trả lời cẩn thận, nhưng mà...

Mục Hiểu Hiểu thấy nổi da gà, tại sao đại tiểu thư ở một bên lại luôn nhìn chằm chằm nàng như vậy? Nàng đã làm gì sai sao?

Tần Di là một người thông minh.

Xét thái độ của Mục Hiểu Hiểu đối với Thu Thu.

Cô liền biết được suy nghĩ của nàng.

Nàng thật sự coi cô là một người chị mà đối xử.

Nàng bảo tay cô đẹp, nàng nói cô xinh đẹp, nói thích cô đó cũng chỉ là sự thưởng thức của một người đối với vẻ đẹp của người khác mà thôi.

Đây là cảm giác gì?

Cảm giác như tất cả những mạch máu ở trong tim đều trở thành

Tần Di cúi đầu xuống, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân.

Cô không thích những con chó con như Mục Hiểu Hiểu.

Đó chẳng qua là một ý nghĩ nhất thời.

Hoàn toàn không biết tâm trạng của đại tiểu thư đã lên xuống bao nhiêu lần.

Ở bên kia, trong đầu của Thu Thu bắt đầu hình thành một cốt truyện: "Hèn chi, hèn chi bá đạo tổng tài luôn làm người khác yêu thích, vẻ ngoài vừa đẹp lại có tiền, đổi lại người đó tựa lưng vào sô pha một lần, ngoắc tay một cái, đã có thể mê hoặc chúng sinh rồi."

Cô đang tưởng tượng trong đầu một bá đạo tổng tài tựa lưng vào sô pha, chiếc chăn chỉ đến nửa ngực, vươn tay ra, khàn giọng nói:

"Người phụ nữ kia, lại đây."

Ôi trời ơi!

Thu Thu che kín mặt mình, nàng vội chỉ vào cái ghế sô pha: "Chị, chị diễn lại cảnh đó đi."

Mục Hiểu Hiểu nhíu mày: "Hả? Để làm gì?"

"Thỏa mãn em một chút thôi, sau này em cũng không còn cơ hội quay lại đây."

Thu Thu cũng biết, chỉ còn một tháng nữa thôi là hợp đồng của chị hết hạn, không thể đến chỗ chị ấy nữa, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cảm nhận được sự bá đạo của một tổng tài trong cuộc đời cô.

Thân là một tác giả, sức tưởng tượng đương nhiên vô cùng phong phú, nhưng tính thực tiễn cũng không kém đâu nha.

Không biết tại sao, nàng cảm giác từ khi Thu Thu đến đây, đại tiểu thư vẫn giữ im lặng suốt, bộ dáng mất tập trung.

Làm sao có thể không im lặng cho được?

Trong lòng đại tiểu thư vẫn đang phê bình Mục Hiểu Hiểu giống với chó con.

Cô không thích nàng.

Tuy nàng đẹp nhưng Tần Di đứng ở vị trí trung tâm của giới giải trí, với cái nhan sắc trời ban này của cô, ai mà sánh được?

Nàng hát cũng không hay, nghe như mấy con lừa đang hét.

Đánh đàn thì khó nghe, cứ như công nhân cưa gỗ.

Ăn rất nhiều, miệng không ngày nào nghỉ ngơi.

...

Cô không thích nàng.

Đại tiểu thư cố gắng thuyết phục chính mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm, hai chị em đằng kia đùa giỡn cái gì, cô đã tự ngăn cách mình với họ.

Mục Hiểu Hiểu dựa lưng vào sô pha, nàng nghe theo lời dặn của em gái, kéo áo xuống lộ ra xương quai xanh gương cảm, hai chân thon dài vắt chéo nhau, nàng dùng một tay cầm lấy tóc mình mà ngắm, ánh mắt tà mị tràn đầy sức hút.

"Lại đây."

Nàng vươn tay, âm thanh khàn khàn quyến rũ.

Thu Thu nhịn không được gào thét chói tai, tiếng thét đã đưa đại tiểu thư trở về với thực tại.

Cô kinh ngạc nhìn Thu Thu, sau đó dõi theo ánh mắt của cô bé mà nhìn người đang ngồi trên sô pha.

Mục Hiểu Hiểu một tay vỗ cái chăn che trước ngực, tay kia nang tóc, ánh mắt nàng đầy mị hoặc, đôi môi trơn bóng đỏ tươi, cổ dài và trắng như tuyết, phía dưới là xương quai xanh khiến người ta xúc động muốn lại gần hôn lên đó, da dẻ đàn hồi, ánh sáng giống như mật ong trôi nổi trong không khí.

Cô nhìn nàng.

Đát Kỷ còn sống cũng không được như thế.

Đôi mắt...!Lông mi...!Đôi môi...!Đôi chân...!Xương quai xanh của nàng...!Thậm chí cả tóc tơ của nàng cũng trông như đang tỏa sáng.

Đại tiểu thư vừa mới bị thuyết phục trong lòng bây giờ giống như rơi đầy đá, không còn điểm tựa mà "ầm ầm" sụp đổ.

Tần Di không còn sức chống cự, cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là câu trả lời kia.

- --Cô ấy thích bạn, cảm thấy bạn như thế nào đều đẹp cả..
« Chương TrướcChương Tiếp »