Chương 48: - Chương 48CẢM NHẬN TÌNH THÂN

Tần Nghi Ninh khẩn cầu như vậy, Tôn thị nghe xong, trong lòng đã hơi thả lỏng.

Bà nghĩ không ra, ở một việc mà bà thấy rõ ràng là Tần Nghi Ninh sai lầm, bên trong lại có quan hệ ảnh hưởng qua lại rắc rối phức tạp đến như vậy.

Chuyện phức tạp như thế, bà nghe rồi cũng vẫn cảm thấy khó hiểu, thế mà Tần Nghi Ninh lại có thể tự mình suy nghĩ thấu đáo đến vậy. Chỉ cần nhìn gương mặt tươi tắn, vừa tán thưởng vừa vui sướиɠ của Định Quốc công phu nhân, Tôn thị đã biết hôm nay Tần Nghi Ninh được yêu thích tới mức nào.

Xưa nay Tôn thị không nghĩ mình là người ngốc nghếch, bà là một người phụ nữ của gia đình, cho tới bây giờ đầu óc luôn chỉ quanh quẩn với việc nhà, bếp núc nội trợ mà thôi, hôm nay lại cảm thấy chuyện này của Tần Nghi Ninh mang tới cho bà một sự dẫn dắt.

Tôn thị lẩm bẩm nói:

“Không ngờ trong chuyện này còn có thể chịu ảnh hưởng của tiền triều.”

Định Quốc công phu nhân nghe xong lại muốn ôm đầu.

“Điều đó không phải rõ ràng sao? Triều đình gió thổi, trong nhà cây cỏ lung lay, đây là con gặp được Tần Mông vốn là một người hiền hậu, nếu là gia đình khác, trong nhà có thêm vài tiểu thϊếp, con liền biết chuyện triều đình ảnh hưởng tới trong nhà như thế nào ngay thôi. Nghi tỷ nhi đã cầu xin con như vậy, con còn không mau đáp ứng?”

Cúi nhìn Tần Nghi Ninh vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, Tôn thị chậm rãi gật đầu:

“Được rồi, vì thấy ngươi thành tâm nhận sai, cũng sợ sẽ khiến phụ thân ngươi mất thể diện trước mặt Thái tử, có lẽ ta nên hồi phủ.”

Định Quốc công phu nhân nghe vậy thở dài.

Tôn thị không nhìn rõ, nhưng bà thì nhìn ra được, lúc này Tần Nghi Ninh tới, rõ ràng là mang cho Tôn thị một lối thoát.

Lần này, chuyện vốn là do Tôn thị làm sai, không chỉ chủ động khơi mào sự cố, mà còn đắc tội với Tần lão Thái Quân và Tần Mông, trông mong người nhà chồng đến đón người về là không thể rồi, đành phải tìm bậc thang để bước xuống. Nếu như hôm nay Tần Nghi Ninh không đến, thì sớm muộn gì phủ Định Quốc công cũng phải “cung cấp” bậc thang đó. Đến lúc đó, phủ Định Quốc công nhất định phải tự hạ thân phận, khiến người nhà họ Tôn mất mặt trước nhà họ Tần.

Định Quốc công phu nhân nghĩ đến đó, liền không kìm lòng được, nói:

“Khi nào bình tĩnh lại, con cũng nên suy ngẫm kỹ càng. Nghi tỷ nhi hiểu chuyện như vậy, chịu ủy khuất như vậy tới dựng bậc thang cho con bước xuống, nhưng mà con bé trong phủ kia thì sao?”

“Nghi tỷ nhi vừa được xóa bỏ cấm túc là đã lập tức tới đây, thế nhưng con bé kia thì không bị cấm túc! Con ở nhà mẹ nhiều ngày như vậy, làm sao nó không hề có một biểu hiện nào cả? Ngay cả phái người tới hỏi thăm cũng không! Khi con rời phủ, nó xúi giục con, nói sẽ đi với con, đến khi con thực sự về nhà mẹ đẻ rồi, nó lại co đầu rụt cổ mặc kệ con! Hai đứa nó đều là con gái con, thế nhưng tính cách mỗi đứa như thế nào, bây giờ con cũng nên thấy rõ rồi chứ?”

Nói tới đây, Định Quốc công phu nhân nâng Tần Nghi Ninh dậy:

“Nghi tỷ nhi đi theo ta, mẫu thân của cháu cần yên tĩnh một chút, chúng ta đi vào trong ngồi.”

Tần Nghi Ninh lo lắng quay đầu lại nhìn Tôn thị, rồi mới theo Định Quốc công phu nhân vào phòng trong, để lại không gian phòng ngoài cho Tôn thị.

Mấy lời vừa rồi của Định Quốc công phu nhân quanh quẩn mấy lần trong đầu Tôn thị, vẻ mặt bà cũng thay đổi mấy lần.

Mà phía bên kia, Tần Nghi Ninh và Định Quốc công phu nhân ngồi bên nhau trên chiếc giường La Hán với hoa văn Như Ý.

Định Quốc công phu nhân nắm tay Tần Nghi Ninh, nói:

“Nghi tỷ nhi, cháu ngoan lắm, ngoại tổ mẫu biết cháu bị ủy khuất.”

Tần Nghi Ninh lắc đầu:

“Dạ không có gì ủy khuất, cháu có thể về nhà, có thể phụng dưỡng người thân, là đã rất thỏa mãn rồi. Cháu hiểu nỗi khó xử của mẫu thân. Cho dù cháu là máu mủ của mẫu thân, nhưng đối với mẫu thân, việc con gái bị đánh tráo cũng rất khó tiếp nhận, hơn nữa mẫu thân cũng đã nỗ lực tiếp nhận cháu. Lần này cháu đã phạm sai lầm khiến mẫu thân tức giận, nên mới hành động như vậy.”

“Cháu thật là!”

Định Quốc công phu nhân đưa bàn tay khô và ấm áp vuốt mái tóc dài mượt xõa tung sau lưng Tần Nghi Ninh, trái tim như bị ai chạm nhẹ vào.

Rõ ràng là chịu nhiều ấm ức, mà vẫn luôn miệng nói tốt cho mẹ ruột.

Có lẽ vì tình thân bà cháu, cũng có lẽ vì hai người thực sự hữu duyên, bất giác Định Quốc công phu nhân yêu thương ôm Tần Nghi Ninh vào lòng.

Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, nói:

“Ngoại tổ mẫu, cháu còn có hai việc muốn nói với người, người kiến thức rộng rãi, nhất định biết cách làm thế nào là tốt nhất.”

Khi vãn bối thỉnh giáo, xưa nay Định Quốc công phu nhân vẫn luôn kiên nhẫn giải đáp, huống chi là Tần Nghi Ninh mà bà yêu thích đang hỏi.

Định Quốc công phu nhân hiền từ mỉm cười, kéo tay Tần Nghi Ninh, đặt chiếc lò sưởi tay ấm áp bằng đồng thau chạm rỗng hình hoa hồng lên tay nàng.

“Có vấn đề gì, cháu cứ nói.”

Tần Nghi Ninh cảm kích mỉm cười, đặt chiếc lò sưởi ấm áp vào tay Định Quốc công phu nhân, hai bà cháu cùng sưởi tay chung.

“Ngoại tổ mẫu, chuyện thế này, hôm nay cháu bố trí cho Đường cô nương vào khách sạn Đạp Vân ở tạm, nàng đã chân thành nhận cháu là chủ tử, sau này sẽ hầu hạ bên người cháu. Đường cô nương có nghiên cứu về y học, cháu cũng muốn mang nàng theo bên người, coi như là thêm người hỗ trợ. Cháu muốn dành thời gian đi giúp nàng hoàn tục, ngoại tổ mẫu thấy cháu làm như vậy có được không?”

“Cháu lo lắng về quan hệ giữa Đường gia và Thanh Lưu, cha cháu sẽ không thích chứ gì?”

Nói chuyện với người thông minh đúng là không phí sức.

Tần Nghi Ninh cười gật đầu:

“Dạ đúng vậy. Cháu cũng sợ ảnh hưởng tới quan hệ giữa phủ Quốc công cùng với Tào gia, Ninh Vương.”

Định Quốc công phu nhân cười nói:

“Cháu đừng lo lắng, hiện nay tình huống trong triều đã ổn định, Ninh Vương lại nói giao người cho cháu, như vậy nếu như Giáo phường không có ý chỉ của hoàng thượng, chắc chắn sẽ không tới đòi người. Về phần Tào gia, tuy Tào Thái sư không còn là Thái sư nữa, nhưng thế lực trong triều vẫn còn, mũi dùi của họ sẽ chĩa về phía Ninh Vương và phụ thân cháu, chứ tạm thời không để ý đến một cô gái nhỏ như cháu.”

“Đường cô nương là một đứa nhỏ số khổ, các cháu lại hữu duyên, nếu như nàng ta thành tâm với cháu, cháu giữ nàng ta bên người cũng tốt. Về những chuyện khác, chúng ta có thể đi bước nào tính bước đó.”

Thật ra những điều Định Quốc công phu nhân vừa nói, Tần Nghi Ninh đều đã nghĩ đến rất lâu rồi. Tuy bản thân nàng đã nghĩ tới, nhưng được nghe chính miệng Định Quốc công phu nhân nói ra, không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất yên tâm.

“Dạ, cháu biết rồi.”

Tần Nghi Ninh mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền khiến dáng vẻ của nàng hết sức đáng yêu:

“Có ngoại tổ mẫu trợ giúp, cháu cảm thấy như có người tâm phúc vậy”

“Con bé ngốc nghếch.”

Định Quốc công phu nhân ôm vai Tần Nghi Ninh vỗ về.

Đứa nhỏ này đã nhiều năm lẻ loi hiu quạnh, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải tự mình quyết định, mà nó sống một mình ở bên ngoài, sợ là mỗi quyết định đều ảnh hưởng tới tương lai và sự sống chết của nó. Cho dù đứa nhỏ này có thông minh cỡ nào, lựa chọn chính xác cỡ nào, ở một mình cũng khó tránh khỏi khủng hoảng.

Phân tích như vậy, cho thấy những năm gần đây nàng chưa từng có người có thể dựa vào. Thảo nào bây giờ nàng tươi cười thỏa mãn như vậy.

Dáng vẻ tươi cười và dựa dẫm của nàng khiến Định Quốc công phu nhân cảm thấy lòng chua xót, mắt nóng lên, xúc động suýt khóc.

Tần Nghi Ninh vẫn chưa nhận ra cảm xúc của Định Quốc công phu nhân, lại nói:

“Ngoại tổ mẫu, cháu còn có một việc nhờ người giúp.”

“Có chuyện gì cháu cứ nói.”

Định Quốc công phu nhân cười, nói.

Tần Nghi Ninh kể lại đại khái chuyện của Thụy Lan.

Nghe xong, Định Quốc công phu nhân cau mày, mi tâm hình chữ xuyên (川) càng hằn sâu:

“Không ngờ Tần Tuệ Ninh lại hành động như vậy! Nó là vì muốn được đắc ý nhất thời mà hại mạng người khác! Trong nhà chúng ta chưa từng có loại cô nương dám hãm hại tính mạng người vô tội như vậy!”

Định Quốc công phu nhân đứng dậy, thong thả bước đi mấy bước, nhíu mày nói:

“Nghi tỷ nhi, chuyện này cứ để ta xử lý.”

Suy cho cùng, Tần Tuệ Ninh là con nuôi của Tôn thị, bất luận Tần Tuệ Ninh làm chuyện xấu gì, người bên ngoài cũng không nói nàng không tốt, mà chỉ nói Tôn thị dạy con không tốt. Tuy rằng ngoài miệng mắng Tôn thị, nhưng người làm mẹ như bà, không thể không suy nghĩ cho con gái mình.

Tần Nghi Ninh lập tức hiểu rõ suy nghĩ của Định Quốc công phu nhân, gật đầu nói:

“Ngoại tổ mẫu muốn dạy dỗ Tuệ Ninh cô nương như thế nào cũng được, chỉ là chuyện lần này cháu đã có cách.”

Định Quốc công phu nhân nhớng mày nhìn về phía Tần Nghi Ninh.

Tần Nghi Ninh liền nói rõ cách bố trí của mình, cuối cùng nàng thè lưỡi:

“Đến lúc đó, vẫn phải nhờ tới danh nghĩa của ngoại tổ mẫu mà nói chuyện.”

“Cháu đó nha!”

Định Quốc công phu nhân cười khúc khích, rất thích thú trước việc Tần Nghi Ninh phản kích nhưng vẫn không quên bảo toàn tính mạng người khác. Bà gật đầu cười, dí nhẹ tay vào trán Tần Nghi Ninh:

“Tùy cháu muốn làm thế nào thì làm!”

“Dạ, đa tạ ngoại tổ mẫu.”

Tần Nghi Ninh đứng dậy cười thi lễ.

Nhìn cô cháu gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, Định Quốc công phu nhân càng thêm yêu thích.

Một đứa nhân từ hiếu thuận, một đứa ích kỷ ác độc, tuy hai đứa này đều thông minh xinh đẹp, nhưng so sánh về tính cách, cán cân trong lòng bà đương nhiên nghiêng về phía Tần Nghi Ninh.

“Mẫu thân.”

Lúc này, Tôn thị bước tới trước cửa phòng trong với vẻ mặt xấu hổ.

Định Quốc công phu nhân vừa thấy Tôn thị lại cảm thấy bực mình, tức giận nói:

“Cái gì?”

“Mẫu thân, con đã sai người thu xếp đồ đạc rồi.”

Ngụ ý là có thể quay về Tân phủ bất cứ lúc nào.

Không kiềm chế được, Định Quốc công phu nhân trợn mắt.

Rõ ràng là nó đã nôn nóng muốn về lắm rồi, chỉ là sợ mất thể diện mà thôi. Bây giờ Tần Nghi Ninh vừa cho nó một bậc thang, nó liền bước xuống.

“Đi đi. Con trở về suy ngẫm lời ta nói.”

“Dạ.”

Tôn thị cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Định Quốc công phu nhân lại sai người chuẩn bị xe, đích thân sửa sang áo choàng cho Tần Nghi Ninh, rồi nói:

“Việc cháu muốn dẫn Đường cô nương hoàn tục, ta sẽ an bài. Đạo quan mà Đường cô nương xuất gia, tên là “Tiên Cô quan”, cách kinh thành không xa, ta cũng biết quan chủ. Thế này đi, ngày mốt ta an bài xong thì phái người tới đón cháu, ta cũng vừa lúc đi “Tiên Cô quan” lập đàn làm phép.”

Tần Nghi Ninh vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Định Quốc công phu nhân:

“Ngoại tổ mẫu, như thế sao tiện? Như thế phải phiền tổ mẫu đi ra ngoài.”

“Sợ cái gì chứ? Ta cũng buồn phiền, muốn rời chốn đông người này ra ngoài một chút, tìm sự yên tĩnh. Cháu đừng suy nghĩ nhiều, đến lúc đó cứ theo ta mà đi, kẻo có người ức hϊếp cháu.”

Định Quốc công phu nhân suy nghĩ một chút, lại nói:

“Ngày mốt ta chỉ dẫn cháu theo, không dẫn theo ai khác.”

Tôn thị ở bên cạnh ưỡn ngực, nghiêm mặt hỏi:

“Ngay cả con, mẫu thân cũng không dẫn theo sao?”

“Dẫn con theo làm cái gì? Để con chọc ta tức giận? Ngay mai ta muốn dẫn Nghi tỷ nhi đi ra ngoài giải khuây một chút.”

Tần Nghi Ninh mỉm cười, liên tục gật đầu, hết sức vui mừng từ biệt Định Quốc công phu nhân, theo Tôn thị ngồi xe một mạch quay về Tần gia, dọc đường không giấu được vẻ tươi cười.

Thì ra khi có người quan tâm, tư vị tốt như vậy.