Chương 7: Ở trên giường anh chưa bao giờ nói như thế…

Nhìn thấy Thẩm Niệm Lâm, Cố Âm cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì thông qua sóng bình luận cô đã biết tình huống kịch bản. Điều cô quan tâm là những bình luận đó nhắc đến “chuyện năm xưa”.

Sự việc năm đó cô cũng không biết là cái gì, Cố Âm đoán có lẽ là chuyện liên quan đến các vết thương trên người của Thẩm Niệm Lâm chăng?

“Em không sao chứ?” Thẩm Niệm Lâm bước nhanh đến, cẩn thận quan sát Cố Âm.

Cố Âm lắc đầu nói: “Không sao.”

Thẩm Niệm Lâm lúc này mới buông lỏng, liền liếc nhìn vài tên côn đồ ngồi cách đó không xa. Tên tóc vàng cũng đang nhìn trộm anh, bất thình lình đυ.ng phải tầm nhìn của anh.

Tên tóc vàng tim đập thình thịch, hay thật, người này so ra còn đáng sợ hơn cả cái tên xăm trổ kia nữa.

“Bọn họ là ai?” Thẩm Niệm Lâm lạnh lùng hỏi một câu.

Cố Âm đáp: “Mấy đứa vô công rồi nghề đến cửa hàng gây rối.”

Thẩm Niệm Lâm liếc mắt một cái nhìn bọn họ, quay đầu hỏi cảnh sát: “Phu nhân của tôi có thể đi được chưa?”

Nhân viên cảnh sát đáp: “Sự việc cũng đã ổn thỏa, ký tên vào chỗ này thì có thể đi được rồi.”

“Được, cảm ơn.” Cố Âm lấy cây viết ký vào vị trí mà cảnh sát đã chỉ. Triệu Húc cũng cầm bút và ký vào đó, cảnh sát cũng không quên cảnh cáo nhẹ, nói anh đã có tiền án, làm gì cũng đừng quá kích động, không nên gây chuyện.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, Cố Âm được Thẩm Niệm Lâm dẫn ra khỏi cục cảnh sát, Triệu Húc cùng trợ lý đi theo sau bọn họ, luật sư dẫn đầu đi phía trước.

Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn Cố Âm đang đi bên cạnh, nói với cô một câu: “Cũng không quá ngu ngốc, còn biết gọi luật sư đến.”

Cố Âm nhìn bóng dáng luật sư Kim đang đi đằng trước, ngẩng đầu nói nhỏ với Thẩm Niệm Lâm: “Tối nay em gọi luật sư Kim ra đây, hình như làm hỏng việc tốt của ông ấy rồi.”

Thẩm Niệm Lâm: “……”

Cố Âm lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của luật sư Kim, và tiếp tục nói với Thẩm Niệm Lâm: “Đàn ông phanh xe gấp những lúc như thế, có phải là héo luôn rồi không?”

“……” Thẩm Niệm Lâm khẽ chau mày, “Ai dạy em nói những lời như vậy?”

“Anh đó.”

“…… Anh dạy em lúc nào?”

“Lúc ở trên giường?”

“…… Anh ở trên giường cũng chưa bao giờ nói những lời như vậy.”

[??? Thấy tôi nói đúng chưa? ]

[tự tin lên, là bọn họ không thích hợp]

[Mấy huynh đệ giúp tôi xem thử tôi có còn trắng trong thuần khiết không?]

Cố Âm: “……”

“Hai người có phải lao thẳng xe vào cục cảnh sát không?” Luật Sư Kim quay lại giận dữ gầm lên.

“……” Cố Âm lập tức che lại miệng mình, nhìn ông ấy biểu thị một nụ người hối lỗi.

Thẩm Niệm Lâm nhìn luật sư Kim, đuôi mày hơi nhướng lên, Cố Âm buông nhẹ tay anh, khẽ giọng nói với anh một câu: “Thôi bỏ đi, thông cảm cho ông ấy một chút.”

Thẩm Niệm Lâm: “……”

Anh cũng không quan tâm đến luật sư Kim nữa, lại nhìn về phía Cố Âm: “Vậy những lời đó em học ở đâu?”

“Ầy… có thể là ở trên mạng.”

“Ngày mai bắt đầu ngắt mạng trong nhà.”

Cố Âm kinh ngạc nhìn anh: “Anh, như này có quá đáng lắm không?”

“Anh?” Thẩm Niệm Lâm trầm ngâm suy nghĩ, “Em thích thể loại như này?”

Cố Âm: “……”

Đại ca à, anh mới là người phải nên ngắt mạng đấy.

[ a a a a nam chính nữ chính cùng trong một khung hình thật ngọt ngào quá đi! ]

[Đồng ý đồng ý ]

[ Vậy thì đêm nay có làm chuyện vui gì không >///<]

Cố Âm: “……”

Không có, đừng mơ.

Xe của Thẩm Niệm Lâm đậu bên ngoài cục cảnh sát, Luật sư Kim không đi cùng xe với anh, mà tự mình lái xe đi. Cố Âm muốn lái xe mình đưa Triệu Húc về, Triệu Húc cũng không có phản ứng gì: “Không phải phiền như vậy, tôi tự bắt xe về là được rồi.”

Anh ta đưa mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm bên cạnh Cố Âm, người đàn ông này rõ ràng không thích mình.

Nhưng cũng không sao, dù sao anh ta cũng không thích Thẩm Niệm Lâm.

Anh ta xoay người đi thẳng đến hướng đường lớn, bỗng quay đầu lại về hướng Cố Âm nói một câu: “Tôi chỉ đánh gãy răng hắn thôi, còn moi ruột gì đó chắc là cô xem phim rồi.”

Cố Âm: “……”

Cô khẽ ho lên một tiếng, nói với Triệu Húc: “Hôm nay trễ rồi, ngày mai tôi sẽ đến tiệm xem thế nào.”

“Ừm.” Triệu Húc gật gật đầu, xoay người đi đón taxi. Thẩm Niệm Lâm nhìn bóng dáng anh ta, và giúp Cố Âm mở cửa xe, nói với cô: “Lên xe đi.”

Sau khi hai người về đến nhà, Cố Âm liền đi tắm, lúc ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Thẩm Niệm Lâm gõ cửa phòng thay đồ.

Cô mặc một chiếc áo ngủ đi tới, loáng thoáng nhìn bóng người đằng kia hỏi: “Anh có chuyện gì à?”

Thẩm Niệm Lâm hỏi cô: “Tối nay em có cần người phục vụ không?”

“…… Không cần, cảm ơn.”

Thẩm Niệm Lâm vẫn là chưa từ bỏ ý định: “Không thử cùng anh một chút sao?”

“…… Anh cút đi.”

Đêm nay hai người vẫn tách ra ngủ, sáng sớm hôm sau, Cố Âm nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài. Nghĩ đến những bức ảnh mà chú Vương nói cô chọn lúc trước, cô hào hứng chạy xuống lầu xem thử.

Trong vườn hoa có thêm một cái nhà nho nhỏ cho chó, một chú chó con chạy tới chạy lui trên bãi cỏ, sủa quanh ngôi nhà mới của mình. Có thể là do ánh sáng mặt trời, lông của nó sáng hơn so với trong hình, ánh vàng rực rỡ.

Được rồi, mày phải có một cái tên.

“Bà chủ, chó đã được đưa tới.” Khi quản gia nhìn thấy Cố Âm đi ra, liền bước tới và giới thiệu ngắn gọn tình hình cho cô, “Nó đã được tiêm phòng một lần, cũng được tắm rửa sạch sẽ, sẽ đặt nhà của chó nơi này, ngoài ra còn có thể dọn dẹp một căn phòng, làm phòng thú cưng.”

“Được.” Chú Uông làm việc luôn chu đáo, Cố Âm cũng không cần phải lo lắng nhiều. Cô cúi xuống nhìn con chó trên bãi cỏ, trêu chọc nó: “Hi, Kim Nguyên Bảo.”

Chú Uông cũng không tỏ ý kiến gì với cái tên mới này, Kim Nguyên Bảo dừng lại và nhìn cô một cách tò mò, kêu một tiếng: “Oăng.”

Cố Ân tiếp tục trêu chọc nó: “Lại đây.”

Cô vỗ vỗ tay với Kim Nguyên Bảo.

Kim Nguyên Bảo ngập ngừng đánh hơi, nhìn cô vài lần, rồi chạy về phía cô

“Thật đáng yêu quá đi.” Thấy Kim Nguyên Bảo không kháng cự mình lắm, Cố Âm mạnh dạn hôn nó một cái.

Chú Uông ở bên cạnh nói: “Xem ra Nguyên Bảo thực sự thích bà chủ, hôm nay khi ông chủ ôm nó, nó cũng không chủ động như vậy.”

Cố Âm nghe ông nhắc đến Thẩm Niệm Lâm, liền hỏi: “Anh ấy đi làm rồi sao?”

“Đúng vậy, ông chủ đến Công ty từ sáng sớm.”

Thẩm Niệm Lâm đến Công ty được một hồi lâu, anh ta ngồi ở trong văn phòng, trò chuyện video cùng với Bách Ngật.

“Mấy người tối hôm qua tôi đã điều tra rồi, bọn chúng không liên quan gì đến Thẩm Hằng Hưng hết, chắc là không phải do anh ta phái đến.”

Thẩm Niệm Lâm khẽ gật đầu, anh cũng đoán có lẽ không phải do Thẩm Hằng Hưng, cách làm loạn xì ngầu như thế này không giống phong cách của hắn cho lắm.

“Có thể là đối thủ cạnh tranh của chị dâu.” Bách Ngật nói ở đầu bên kia, “Tôi đã xem qua, cửa hàng của chị dâu đứng đầu bảng xếp hạng những cửa hàng kinh doanh trò chơi Jubensha trong thành phố A, làm ăn tốt như vậy, khả năng là có kẻ ganh ghét.”

Tối hôm qua Nhạc Diệc Hàn uống quá nhiều rượu, nên đã ở lại nhà của Bách Ngật, lúc này nghe anh ta nói chuyện cùng Thẩm Niệm Lâm, liến xen vào: “Vậy chúng ta có nên cử người canh giữ tại quán của chị dâu không? Nhỡ lại có người đến gây sự nữa thì sao?”

Bách Ngật nói: “Tôi thấy không cần thiết, thứ nhất, chị dâu có thể không đồng ý, thứ hai cũng có chút nổi bật quá. Bên chỗ chị dâu không phải là đã có Triệu Húc hay sao, anh ta cũng là một tên cứng rắn.”

Lúc trước sau khi Cố Âm tuyển Triệu Húc, Triệu Húc được người của Thẩm Niệm Lâm điều tra rất kỹ.

Triệu Húc là người thành phố A, trong nhà còn có mẹ già. Thời trung học hắn bỏ học đi làm công nhân công trường, không nghĩ đến gặp phải một nhà thầu lòng dạ hiểm độc, thường chây ỳ trả lương cho bọn họ. Triệu Húc ngày thường ở công trường rất ít nói, nhưng khi tìm đến quản đốc để đòi tiền thì hắn lại là người dẫn đầu. Sau đó tuy rằng tiền lương đã được trả, nhưng anh ta đã bị để mắt tới.

Có thể do thấy anh ta còn trẻ tuổi, cũng chẳng có bối cảnh gì, nên quản đốc tìm người trực tiếp chặn đường, muốn dạy cho anh ta một bài học. Triệu Húc lấy một địch nhiều, không để cho bọn chúng chiếm được chút tiện nghi nào. Sau đó, bỗng nhiên có một tên rút ra một con dao gọt hoa quả, lúc Triệu Húc kịp phản ứng lại, đã có người thay anh ta đỡ một nhát dao.

Người ra tay giúp anh ta là Chu Toàn, hắn cũng có chút tiếng tăm trong vùng này. Hắn coi trọng thân thủ của Triệu Húc, muốn anh ta giúp hắn làm việc. Triệu Húc vì nợ hắn một ân tình, nên liền nhận lời hắn ta.

Sau khi mẹ của Triệu Húc biết anh ta kết thân với đám người của Chu Toàn, liền khuyên răn anh ta tránh xa bọn người này một chút. Triệu Húc là người con hiếu thảo, cha anh ta sớm đã vứt bỏ hai mẹ con chạy theo nhân tình, mấy năm nay mẹ anh ta một mình phải chống đỡ gia đình này.

Anh ta cũng biết mẹ mình rất vất vả, lại thấy mình học hành chẳng tích sự gì, sớm bỏ học đi làm công. Bản thân Triệu Húc là người hiểu rõ nhất, bọn người Chu Toàn cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, anh nghe lời mẹ, cùng Chu Toàn phân rõ giới hạn.

Sợ Chu Toàn không buông tha cho mình, Triệu Húc ngày đó trực tiếp mang theo dao gọt hoa quả đến gặp Chu Toàn — cũng không phải đâm vào Chu Toàn mà trực tiếp đâm vào chính mình một dao.

Anh ta nói bằng cách này coi như đã trả lại cho Chu Toàn một ân tình, coi như giữa họ không còn nợ gì nhau.

“Người này thật sự rất tàn nhẫn, còn có thể ra tay với chính bản thân mình.” Nhạc Diệc Phàm tặc lưỡi, chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà hắn cũng đã cảm thấy đau rồi.

“Cũng không hẳn, nhưng bọn người Chu Toàn lúc ấy đều choáng váng.” Bách Ngật đã xem qua hồ sơ của Chu Toàn, vết dao đâm trên người hắn cũng không nghiêm trọng lắm, ngược lại Triệu Húc lại tự đâm mình một dao là có thật.

Về sau Chu Toàn bị cảnh sát tóm gọn, tất cả đều bị cho vào tù. Triệu Húc vì đã từng giúp Chu Toàn làm việc, cũng phải ngồi tù ba năm.

Sau khi ra tù, Chính phủ đã đứng ra giúp Triệu Húc sắp xếp công việc, giúp anh ta có công ăn việc làm. Triệu Húc làm việc cũng rất nhanh nhẹn, cũng không lừa gạt thủ đoạn. Nhưng bởi vì tướng mạo có chút hung dữ, người lại cao to rắn chắc, người khác nhìn vào ít nhiều cũng có chút sợ anh.

Sau vài lần nghe người khác đàm tiếu nói xấu sau lưng mình, anh ta liền bỏ việc, đi một vòng, thì thấy thông báo tuyển dụng của cửa tiệm của Cố Âm.

Cố Âm rõ ràng là một cô gái nhỏ, nhưng khi nhìn thấy anh ta lại không có chút sợ hãi nào, còn bằng lòng tuyển anh ta đến cửa hàng để hỗ trợ cô. Triệu Húc vốn tưởng rằng cô cũng giống như bao người khác, không bao lâu rồi cũng sẽ nói xấu sau lưng anh, nhưng cô ấy không như vậy.

Cô luôn nói thẳng trước mặt anh :))

Triệu Húc lúc trước ứng tuyển vào đây, vốn không nghĩ rằng bản thân lại ở chỗ này làm việc lâu như vậy, thế nhưng hắn làm việc từ một cửa hàng ban đầu giờ đã mở rộng đến chi nhánh thứ ba.

“Anh vẫn còn không yên tâm với Triệu Húc hay sao?” Bách Ngật thấy Thẩm Niệm Lâm hơi cau mày, liền hỏi anh. “Triệu Húc từ lúc ra tù đến nay đều rất sạch sẽ, anh ta chưa từng tái phạm, làm trong tiệm của chị dâu cũng rất tốt.”

Người trọng tình trọng nghĩa như anh ta, chắc chắn sẽ không làm gì bất lợi cho chị dâu.

Nhạc Diệc Phàm đứng bên cạnh anh cười một tiếng, miệng thốt ra những lời âm dương quái khí: “Đâu phải Thẩm tam không yên tâm riêng Triệu Húc không đâu, tất cả những sinh vật giống đực xuất hiện bên cạnh chị dâu anh ta đều không yên tâm hết.”

Thẩm Niệm Lâm sau khi được nhắc nhở như vậy, đột nhiên nhớ ra trong nhà mới có một con chó, hình như nó cũng là chó đực.