Chương 12

Kiều Huân nhìn bát canh, nhẹ nhàng nói: "Con không đi nữa! Sẽ tìm công việc khác."

Thẩm Thanh ngồi xuống: "Sao vậy?"

Kiều Huân không muốn bà lo lắng, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Là Lục Trạch! Anh ấy đã liên hệ với họ... bên đó đã từ chối con! Không sao, con sẽ tìm công việc khác, trên báo có rất nhiều quảng cáo tuyển dụng, chắc chắn sẽ tìm được thôi."

Cô nghĩ Thẩm Thanh sẽ trách mắng cô.

Nhưng Thẩm Thanh im lặng rất lâu, chỉ nói: "Miễn là anh con ra được là tốt."

Bà đứng lên đi vào bếp.

Một lúc sau, trong bếp vang lên tiếng của Thẩm Thanh, có chút nghẹn ngào: "Kiều Huân, con nghĩ dì là người tàn nhẫn, muốn con phải sống theo ý của Lục Trạch, chúng dì biết rõ tính cách của cậu ta, nhưng có thể làm gì khác? Nếu anh con không ra được, con sẽ ra sao?"

Thẩm Thanh nói xong thì bật khóc.

Kiều Huân cũng đau lòng, nhưng cô cố gắng kìm nén cảm xúc, đến sau lưng Thẩm Thanh và nhẹ nhàng tựa vào vai bà: "Dì Thẩm Thanh, con đã lớn rồi! Không có anh con, con vẫn có thể gánh vác gia đình này mà."

Thẩm Thanh òa khóc...

Kiều Huân tìm việc trong vài ngày, nhưng cũng không thể tìm được mọt công việc phù hợp.

Cô hiểu rằng, những công ty cao cấp có lẽ đã được nhắc nhở, họ sẽ không tuyển cô.

Vì vậy, cô chấp nhận một công ty biểu diễn. Dù gọi là công ty, nhưng thực ra chỉ là tổ chức các sự kiện khai trương và kỷ niệm, cô được trả tiền theo số lần biểu diễn.

Kiều Huân có ngoại hình đẹp, chơi vĩ cầm rất giỏi.

Người quản lý trả cô 300 đồng cho một lần biểu diễn, khi có nhiều sự kiện, cô phải chạy ba hoặc bốn nơi trong một ngày. Mỗi ngày, cô phải chơi vĩ cầm ít nhất 6 tiếng, ngón tay mảnh mai của cô nổi mụn nước và xuất hiện mấy vết chai.

Cuộc sống khó khăn, phải đi lại rất nhiều, nhưng Kiều Huân không hối tiếc.

Cô không gọi điện cho Lục Trạch, anh cũng không gọi cho cô... Thỉnh thoảng, cô thấy tin tức về anh, tham gia tiệc chiêu đãi, mua lại công ty.

Trong mọi dịp, Lục Trạch luôn xuất hiện như một người đàn ông thanh lịch và cao quý.

Trước đây, Kiều Huân thỉnh thoảng sẽ đi cùng anh, nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của anh, cô cũng thầm rung động.

Nhưng giờ nhìn những thứ đó, Kiều Huân chỉ cảm thấy xa lạ và lạ lẫm vô cùng.

...

Chiều tối, trên tầng thượng của bệnh viện.

Kiều Huân ngồi lặng lẽ, bên cạnh là một chai nước ngọt lạnh vừa mua ở quầy tạp hóa. Trước đây, cô không bao giờ uống loại nước này vì không tốt cho sức khỏe, nhưng bây giờ cô thỉnh thoảng sẽ uống một chút.

Lúc này Hạ Quý Đường đi đến, anh ấy cao ráo, mặc áo blouse trắng của bác sĩ ngoại khoa.

Anh ấy đứng bên cạnh Kiều Huân, lặng lẽ ngắm hoàng hôn với cô.

Khi tia sáng cuối cùng biến mất, Kiều Huân quay đầu, thấy Hạ Quý Đường, cô vội đứng lên, có chút ngượng ngùng: "Bác sĩ Hạ."

Ánh mắt Hạ Quý Đường nhìn cô, mang theo những kỷ niệm lâu đời, rất dịu dàng.

Kiều Huân cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, Hạ Quý Đường nhìn về phía xa và nhẹ nhàng nói: "Tiểu Huân, hồi nhỏ em gọi tôi là anh Quý Đường... Vào mùa hè, em thích ngủ trong lều nhỏ, mẹ anh luôn mang thạch đến cho em ăn, những năm qua, bà ấy thật sự rất nhớ em."

Kiều Huân im lặng rất lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra...

Cô thì thầm gọi: "Anh Quý Đường."

Bốn từ này, cô nói ra với chút cay đắng, vì thời thơ ấu có "anh Quý Đường," Kiều Huân vô tư và là công chúa nhỏ của nhà họ Kiều.

Gặp lại nhau, mọi thứ đã thay đổi.

Hạ Quý Đường nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô.

Sau đó, anh ấy lấy từ trong túi của mình ra một chiếc thẻ ngân hàng: "Trong này có 2 triệu, mật khẩu là ngày sinh của em, có lẽ đủ cho viện phí của bác Kiều."

Kiều Huân không muốn nhận: "Em có thể kiếm tiền, thật đấy."

Hạ Quý Đường nhìn tay cô, có vài miếng băng y tế dán lên, không còn mềm mại như trước nữa.

Cổ họng anh ấy thắt lại: "Tiểu Huân, em đừng để bản thân mình phải vất vả như vậy."

Anh ấy lấy thuốc mỡ ra, chăm sóc vết thương cho cô.

Khi đã xong, Kiều Huân nhẹ nhàng co ngón tay trắng muốt, khẽ nói: "Trước đây, em luôn sống dưới sự che chở của người khác. Đúng, bây giờ em chẳng còn gì, nhưng em chỉ mới 24 tuổi, em muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình."

Nói xong, cô ngước lên nhìn Hạ Quý Đường.

Anh ấy vẫn như trước, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng có chút ẩn ý sâu xa.

...

Kiều Huân chỉ ở bệnh viện hai tiếng đồng hồ, vào lúc bảy giờ tối, cô đến một quán bar để biểu diễn khai trương.

Khi kết thúc, đã gần nửa đêm.

Kiều Huân đeo cây vĩ cầm, đi trên con đường vắng vẻ, một cơn gió lạnh thổi qua, cô ôm chặt cơ thể để không run lên.

Đêm khuya, đèn neon mờ nhạt.

Trên màn hình lớn của tòa nhà chọc trời, phát những tin tức giải trí, làm cho màn đêm sáng lên.

[Tổng giám đốc của Lục Thị Lục Trạch, đặc biệt bay đến thành phố H để cùng người đẹp đón Tết Trung Thu lãng mạn.]

Trong hình, thư ký Tần đẩy xe lăn của Bạch Tiểu Tiểu, bị phóng viên chặn lại ở thang máy.

Ở bên cạnh, Lục Trạch trông có vẻ không hài lòng.

Kiều Huân nghĩ, có lẽ bị chụp ảnh nên trông anh khá bực bội.

Tiếp theo là cuộc phỏng vấn với Bạch Tiểu Tiểu. Cô ấy cười ngọt ngào trước máy quay: "Tết Trung Thu này rất vui, tôi hy vọng chân tôi sẽ sớm khỏi, tôi cũng muốn học vĩ cầm từ thầy Ngụy, thầy ấy là một nghệ sĩ thiên tài... Anh hỏi về Lục tiên sinh hả? À, anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi."

Nói xong, Bạch Tiểu Tiểu có chút bất an trong mắt.

Bốn năm trước, cô ấy đã giả mạo Kiều Huân, khiến Lục Trạch nghĩ rằng người chơi vĩ cầm mỗi ngày là cô ấy.

Cô ấy sợ Lục Trạch phát hiện.

Nhưng rồi cô ấy tự thuyết phục bản thân, khi Lục Trạch tỉnh dậy, thấy Bạch Tiểu Tiểu mới là người ôm vĩ cầm ngồi trong phòng bệnh nên Lục Trạch sẽ không biết được sự thật.

...

Đêm khuya trên đường phố thành phố B.

Kiều Huân đứng yên, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn với hình ảnh Lục Trạch đang chăm sóc cho một người nữ khác.

Cho đến khi cơ thể cô lạnh buốt.

Cô mới mơ hồ tỉnh lại, thì thầm: "Hóa ra đã đến tết Trung Thu rồi à…"

Cô đeo cây vĩ cầm, quay lưng rời đi.

Đèn đường neon hai bên kéo dài bóng dáng của cô, thật dài thật dài…