Chương 12: Có Thịt

Con đường trong núi gập ghềnh, Ngôn Lãng phải vạt đi những cây gai nhọn mới bế được các đệ muội qua. Tìm đến một cái bẫy, quả nhiên bên trong chẳng có gì.

"Sao lại có mùi tanh ở đây..." Ngôn Lãng khẽ nheo mắt, hít nhẹ, quả nhiên có mùi tanh. Ngôn Lãng lập tức che chở đệ đệ và muội muội sau lưng, trong rừng không thể lơ là được.

Mặc dù thông thường dã thú trong núi không dễ dàng ra khỏi rừng sâu, nhưng giờ đây đang xảy ra nạn đói, lại thêm hạn hán, e rằng dã thú sẽ xuống núi kiếm ăn.

"Là mèo, là mèo...... Nhị nồi nồi, là một con mèo nhỏ, nó bị thương rồi, bị kẹp vào bẫy."

Tuệ Tuệ cố gắng xé toạc đám cỏ, và quả nhiên, một con màu vàng nhạt, chú mèo con bé xíu, chỉ bằng kích thước lòng bàn tay của người trưởng thành, đang nằm ườn trên mặt đất.

"Bị bẫy thú kẹp trúng rồi." Ngôn Lãng tiến đến gần.

“Nhìn có vẻ hung dữ..." Cảm thấy chú mèo con này hung dữ hơn những con khác trong làng.

Dù còn nhỏ xíu vậy, nhưng lại nheo mắt trợn mày như muốn cào cấu người ta. Nhìn rất hung dữ, giống như khi muội muội của hắn tức giận.

"Nhỏ vậy, có lẽ còn chưa cai sữa. Thời buổi này người ta còn lo bản thân không xong, ai nuôi nổi một con mèo chứ." Ngôn Lãng nhíu mày.

Tuệ Tuệ nhìn chú mèo con đến mức không chớp mắt.

Ca ca, chúng ta nuôi nó được không?

Kỳ quái thay, rõ ràng con mèo con kia đối với Ngôn Lãng cực kỳ đề phòng, nhưng đối với Tuệ Tuệ lại thân thiết vô cùng.

Tiểu gia hoả tiện tay ôm nó vào lòng.

Ngôn Lãng bất lực, nuông chiều nhìn muội muội: "Được thôi, muội muội vui là được."

Mặc dù nghèo, nhưng nuôi một chú mèo vẫn không sao cả.

Tiểu Tuệ Tuệ đi sau hai người, lén lút đút một ít sữa vào miệng mèo con. Mèo con ăn no nê càng thêm quấn quýt nàng.

"Có dấu vết của con mồi, Tuệ Tuệ cẩn thận một chút." Nhị ca treo gà rừng lên thắt lưng.thấy muội muội nằm sấp bên mép hố vội vàng la lên.

Tuệ Tuệ liếc mắt nhìn cái bẫy, hẳn là......

Đủ ăn rồi chứ?

Ngôn Lãng nhìn xuống dưới một cái, bỗng nhiên tròng mắt trợn tròn.

Nhị ca, có hươu! Tam ca nói năng lắp bắp vì quá kích động.

Có thịt, có thịt, có thịt!!!

"Đừng vội, con hươu kia có lẽ bị ngã ngất, ước chừng nặng khoảng sáu bảy mươi cân. Dưới kia hình như còn có gà rừng, có lẽ là hôm qua rơi xuống, đã chết rồi." Ánh mắt của Ngôn Lãng sáng rực, loại hàng tốt này, dù là vào năm được mùa, cũng có thể bán được khoảng 5 đến 6 lạng bạc. Thời điểm hiện tại càng nhiều hơn.

****

Editor: Mọi người yêu thích hãy giúp mình đề cử bộ truyện này cho mình ít động lực nhé. Mình sẽ cố gắng ra nhiều chương mới mỗi ngày. Cảm ơn ạ!