Chương 7: Lời Chúc Phúc Của Ngôn Linh

"Ca ca, mách nhỏ ngươi này, ba ngày nữa sẽ mưa nha." Tiểu Tuệ Tuệ chắp hai tay lại, khẽ khàng thì thầm.

Nói xong câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương có chút nhợt nhạt.

Nhưng dưới ánh trăng, Ngôn Lãng không nhìn rõ.

"Được rồi, được rồi, ta tin Tuệ Tuệ." Ngôn Lãng trả lời qua loa, chỉ coi như muội muội đang dỗ dành mình vui.

Tuệ Tuệ bĩu môi hậm hực: "Ca ca trả lời có lệ.”

Sắc mặt Ngôn Lãng lập tức trở nên nghiêm túc. "Khong dám, không dám, Tuệ Tuệ, ta không dám xem nhẹ lời nói của muội muội. Nếu ngươi nói trời sẽ mưa thì trời sẽ mưa. Ba ngày nữa nhất định sẽ có mưa." Một nụ cười yếu ớt nở trên môi hắn; hắn yêu thích và trìu mến nhìn tiểu muội muội của mình.

Mí mắt của Tuệ Tuệ nặng nề sụp xuống. Vẫn còn trẻ, việc gọi mưa rốt cuộc có hơi quá sức đối với nàng.

Lúc này, nàng cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng nàng cũng làm được. Tuy nhiên, vẻ ngoài của nàng trông thật đáng thương khiến người ta đau lòng.

"Nhìn kìa, đó là ruộng lúa của chúng ta. Thật tiếc cho những cây mạ này, sắp chết héo rồi." Ngôn Lãng đứng bên bờ ruộng, những cây mạ vốn xanh mướt giờ đây đã cúi gằm, lá úa vàng từ gốc lên.

Trên cánh đồng không còn một giọt nước, đây là hạt giống cuối cùng còn sót lại trong nhà.

Thương nhân bán thóc ở trấn đã bỏ trốn hết, nếu không đi nữa, dân tị nạn sẽ đập phá nhà cửa.

Thế gian loạn lạc rồi.

Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, nhìn ca ca xót xa những cây mạ non, liền trượt xuống khỏi lưng ca ca một cách nhanh chóng.

"Cẩn thận Tuệ Tuệ. Ban đêm rất tối, đừng để bị ngã." Nhị ca sợ hãi đến mức tim đập thình thịch.

Chỉ thấy tiểu gia hoả lắc lư đứng trên bờ ruộng, vẻ mặt nghiêm túc như một người lớn.

Tiểu mập mạp ngồi xổm trên bờ ruộng, vuốt ve những mạ non sắp héo úa, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Ta phải nói lý lẽ với nó, nói lý lẽ cho đàng hoàng."

"Chồi non, chồi non, ngươi phải mau lớn lên, lớn lên. Phải xanh mướt, cao cao... Phải trổ nhiều bông, nhiều bông..." Tiểu cô nương dỗ dành, Ngôn Lãng mặt đỏ bừng.

Hắn cười đến mức nức nở sau lưng nàng.

Muội muội của hắn thực sự quá đáng yêu!

Này cũng quá đáng yêu đi.

Thật không ngờ lại ngây thơ đến mức đi giảng đạo lý cho mạ!

Nếu mạ có thể hiểu lý lẽ, có thể nghe lời, thì hắn sẽ nhổ cả cái đầu ra để cho muội muội đá như quả bóng...

"Đúng vậy, hãy nói chuyện với nó, để nó mọc thật tốt, mọc nhiều hơn, để chúng ta cho Tuệ Tuệ được ăn cơm trắng thơm ngon." Ngôn Lãng bế muội muội lên, tâm trạng nặng nề của thiếu niên lang bỗng chốc vui vẻ.

Lúc này, không ai nhận ra, những cây mạ héo úa trên cánh đồng lại đang khẽ rung động.

Cứ như đang vui mừng hân hoan, như đang đáp lại điều gì đó.

Trong khoảnh khắc đó, như được tiếp thêm sức sống, trở nên tràn đầy sinh khí.