Chương 2

Ta phát hỏa, phẫn nộ, ta và Lâm Uyên là thanh mai trúc mã, bên hắn nhiều năm như vậy, lại không bằng một cô nương thích khóc hu hu cả ngày?

Có thể những thứ này đều chỉ là một giấc mơ, ta lại không có biện pháp nào danh chính ngôn thuận trách cứ Lâm Uyên.

Ta bĩu môi.

"Hôm nay huynh tự mình uống một ngụm rượu trước, không cụng ly với ta. Ta tức giận!"

Ta gõ vào ly rượu, lòng càng bực bội hơn.

Cha ta quở trách.

"Lâm Uyên thi Hương, thi Hội đều đứng hạng đầu, khắp cái Tô Thành này ai mà chẳng cung kính với nó chứ? Con thì hay rồi, ngồi bên cạnh người đứng đầu thi Hội, được gắp đồ ăn còn chưa đủ, còn soi mói loại chuyện nhỏ này."

Ta tủi thân xẹp miệng.

"Còn không phải sao, mới trúng Lưỡng Nguyên* đã không thèm cụng ly với con đầu tiên. Đợi huynh ấy trúng Tam Nguyên**, há chẳng phải sẽ dám vứt bỏ con sao?"

(*Lưỡng Nguyên: đứng đầu thi Hương, thi Hội)

(**Tam Nguyên: đứng đầu thi Hương, thi Hội, thi Đình)

Ta u oán nhìn Lâm Uyên.

"Con cảm thấy sau này huynh ấy sẽ trở thành người phụ tình, bỏ rơi người vợ tào khang."

Lời này vừa nói ra, cha ta vuốt râu, cười to: "Con ta đang lúc yên ổn vậy mà lại có ý nghĩ bi quan để phòng bị*! Thật khó tin, thật khó tin!"

(*Cư an tư nguy (居安思危): Đương lúc yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy cấp để phòng bị/ Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy/ Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn.)

Mẹ ta tán thành lời ta: "Lời của Hoa Tử nói có lý. Có câu: Thượng ngạn tiên trảm ý trung nhân*."

(*Thượng ngạn tiên trảm ý trung nhân (上岸先斩意中人): Muốn lên cao thì trước tiên phải chém ý trung nhân)

Không ngờ tay Lâm Uyên run lên vì kích động, ánh mắt sáng ngời như ngọn đèn l*иg lớn ngoài kia.

"Ta không nghĩ tới, muội đã xem mình là thê tử của ta!"

Hiển nhiên, ý chính mà hắn và mọi người nói tới là không giống nhau.

Nhưng cũng không sai.

Ta đắm chìm trong giấc mơ đến nỗi suýt quên mất việc thành thân sau khi kết thúc khoa cử.

Ta vô thức rơi vào hoàn cảnh phải thành thân với Lâm Uyên.

Trước đây ta thường mạnh miệng nói với Lâm Uyên, ta thành thân với hắn hay không còn tùy thuộc vào tâm tình của ta.

Lâm Uyên giỏi đọc sách, nhưng về tình cảm lại có chút ngu ngốc.

Cũng như giờ phút này, mẹ ta cười nhạo, bỏ qua câu nói kia.

"Người này chính là yêu mù quáng, Hoa Tử, con cứ yên tâm!"

Lời của mẹ ta luôn kỳ lạ.

Mọi người đều không ngạc nhiên.

Điều này làm ta nhớ đến câu nói nổi tiếng của mẹ.

Ta kháng nghị.

"Mẹ, lần trước mẹ còn khuyên dì Lý, nói nam nhân có bạc sẽ trở nên thối nát. Bảy mươi phần trăm lý do nam nhân chung thủy là vì không có bạc để đi lừa gạt."