Chương 2

Ôn Đình cho rằng bản thân luôn đồng hành bên Lưu An rồi sẽ có ngày hắn phát hiện ra điểm tốt của cậu, nhưng cậu sai rồi, mặc kệ cậu như thế nào trả giá như thế nào nỗ lực, ở trong mắt Lưu An, cậu vĩnh viễn chỉ là bạn giường, một người có diện mạo rất giống bạch nguyệt quang trong lòng hắn, một món đồ chơi thay thế gọi là đến, đuổi là đi.

---

Hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối và một món quà đặc biệt rồi đợi Lưu An suốt cả đêm, cuối cùng chờ mãi hắn vẫn không về.

Ôn Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, trong mắt đều là sự mất mát xen lẫn tự giễu.

Lưu An lại nuốt lời, một lần nữa hắn cho cậu leo cây.

Tuy rằng Ôn Đình sớm đã hình thành thói quen bị hắn cho leo cây nhưng khi nghĩ đến ngày hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của cậu, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, trái tim giống như bị kim đâm, thực sự đau lòng.

Cậu tự giễu cong cong môi, đứng dậy đem bánh kem đã bị chảy trên bàn ném vào thùng rác không chút nghĩ ngợi.

Lấy ra cặp nhẫn đôi cậu đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu, muốn ném vào thùng rác cùng với bánh kem nhưng lại chần chừ không muốn vứt bỏ.

Trên mặt cậu tràn đầy biểu tình khổ sở có chút do dự.

Ôn Đình nhìn đôi nhẫn bạc trong tay mình, mũi bắt đầu có chút chua xót, hai chiếc nhẫn này là do cậu cố ý thuê thợ thủ công đến dạy rồi tự mình điêu khắc ra, vì thế mà cậu còn bị thương ngón tay, vốn muốn trong lúc tổ chức sinh nhật sẽ tặng cho Lưu An như một bất ngờ, nhưng kết quả là chỉ có mình cậu luôn ảo tưởng.

Cậu không biết tình cảm của chính mình dành cho Lưu An còn có thể bảo tồn bao lâu nhưng cậu cảm thấy rất mệt, mỗi khi muốn từ bỏ thì lại luyến tiếc, giống như một người trước khi chết, cố kéo dài hơi tàn, lê thân thể đi trên nền tuyết nhưng dù có đi như thế nào cũng không đến được điểm cuối.

Ôn Đình đứng tại chỗ do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là không thể vứt bỏ được cặp nhẫn.

Coi như hai chiếc nhẫn cậu tự làm này là tia hy vọng cuối cùng của cậu đối Lưu An đi.

Nghĩ như vậy, Ôn Đình đem cặp nhẫn đôi cất vào, thu thập đồ ăn đã nguội sau đó trở về phòng.

Đến gần 3 giờ sáng, Lưu An mới về đến nhà.

Ôn Đình đang ngủ say, trong lúc mông lung, cậu cảm giác trên người mình có thêm một cỗ áp lực, đè mạnh khiến cậu gần như không thở nổi, mà người đang đè bên trên cơ thể cậu, hắn đang lần mò sột sột soạt soạt, cách lớp áo ngủ mỏng chà đạp vυ" cậu, khiến đầṳ ѵú có chút đau.

Ôn Đình khó chịu mở mắt ra, xuất hiện trước mắt cậu chính là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Lưu An sở hữu một đôi mắt đào hoa rất đẹp, thâm thúy mà tràn ngập mị lực, tựa như lốc xoáy, có thể vô thức làm người khác hãm sâu vào, không thể tự thoát ra được.

Từ mười năm trước, khi cậu nhìn thấy Lưu An từ ánh mắt đầu tiên, bộ dạng của hắn đã khắc thật sâu ở trong trong lòng cậu, như thế nào cũng không thể quên được.

Chỉ là, hắn trước giờ chưa từng nhìn cậu, cũng không thèm để ý đến cậu.