Chương 9

Trong ánh mắt mang theo sự đau thương nồng đậm thậm chí còn có thất vọng, đây là biểu tình mà Lưu An chưa từng nhìn thấy xuất hiện ở trên gương mặt của Ôn Đình.

---

Trong ấn tượng của hắn về Ôn Đình, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cậu vĩnh viễn đều giữ một bộ dạng ôn tồn, gặp vấn đề cũng luôn bình tĩnh, dường như không có gì có thể khiến cậu gục ngã.

Đây là lần đầu tiên Lưu An từ trên mặt của Ôn Đình nhìn thấy một loại cảm xúc bi thương như vậy.

Lưu An có chút bực bội kéo kéo cà vạt, cảm giác say trong người cũng bớt đi rất nhiều.

Thời điểm hắn trở về nhà thật ra đã thấy được bánh kem trong thùng rác phòng khách, trong lòng bỗng nhiên nảy lên vài phần áy náy, miệng hắn giật giật, muốn giải thích cho cậu biết nguyên nhân vì sao hắn lại để cho cậu leo cây thì bị Ôn Đình lạnh giọng cắt ngang: “Đủ rồi, hiện tại em chỉ muốn ngủ, không muốn nghe anh nói gì hết.”

Nói xong, Ôn Đình đơn giản lau chùi qua phần thân dưới một cách tùy tiện, bọc chăn che đi toàn bộ dấu vết ân ái trên người, đưa lưng về phía hắn mà nằm xuống, trong căn phòng nháy mắt đã khôi phục lại sự an tĩnh, không khí trầm xuống.

Ánh mắt Lưu An hung ác nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường nhìn một hồi lâu, cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng, bước ra bên ngoài sập mạnh cửa bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Ôn Đình đang bọc mình lại trong chăn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lặng yên mà chảy nước mắt.

Lưu An, tình yêu của em đối với anh mãnh liệt như vậy… Nhưng đôi lúc nó khiến em không thở nổi……

Bên trong màn đêm là bầu không khí nồng đậm sự bi thương, Ôn Đình trải qua một đêm không thể ngủ nổi.

Cậu vốn tưởng rằng đêm qua Lưu An đã bỏ đi, không nghĩ rằng sáng nay cậu lại thấy được hắn đang ở trong phòng khách.

Ôn Đình kinh ngạc một chút, nhìn thấy bên trên bàn phòng khách đặt một chiếc bánh sinh nhật, giống y như đúc chiếc bánh mà cậu đã ném vào thùng rác ngày hôm qua.

Nhưng Ôn Đình vẫn biết, chiếc bánh này không phải là chiếc tối hôm qua đã bị cậu ném vào thùng rác.

Quả nhiên, cậu nghe thấy Lưu An mở miệng: “Ngày hôm qua tôi chưa kịp ăn bánh kem cùng cậu, tôi đã tìm người làm lại chiếc bánh giống vậy lần nữa, coi như là bồi thường cho cậu……”

Nghe được lời nói của Lưu An, trai tim vốn đang dần dần khô héo của Ôn Đình bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác ấm áp, dễ chịu, từng chút từng chút mọc rễ nảy mầm lần nữa, cậu cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Thì ra Lưu An không quên ngày hôm qua là sinh nhật của cậu, thì ta, hắn vẫn để ý tới cậu.

Nghĩ đến đây, chóp mũi Ôn Đình có chút có chút chua xót, cậu đi qua bàn rồi ngồi xuống, chỉ là sau khi trải qua tình ái kịch liệt đêm hôm qua, bên dưới có chút sưng đỏ làm cậu rất đau, cho nên cậu cũng không tính tha thứ cho Lưu An dễ dàng như vậy.

Lưu An thấy cậu vẫn không chịu nói lời nào, hắn có chút đau đầu, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, trên người vẫn còn mùi rượu đêm qua nhưng cũng đã phai nhạt hơn rất nhiều, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn.

Hắn nhìn Ôn Đình một lát rồi mở miệng, giọng nói bởi vì say rượu mà trở nên khàn khàn: “Chuyện tối hôm qua cho tôi xin lỗi, tôi đã uống nhiều quá……”

Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Với cả, tối hôm qua đi bàn với khách hàng về hạng mục mới, tôi bị khách hàng giữ lại, không có cách nào trốn đi được……”

Nghe được hắn giải thích với mình, Ôn Đình có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong lúc nhất thời suy nghĩ của cậu bắt đầu có chút phức tạp, trước đây mỗi khi cãi nhau, Lưu An không bao giờ kiên nhẫn giải thích mọi việc cho cậu nghe như vậy.

Hôm nay, Lưu An bình tĩnh giải thích nguyên nhân sự tình đêm qua cho Ôn Đình nghe, ngược lại khiến cậu có chút không quen, rốt cuộc thì trước đây cậu đã nhận được quá nhiều sự khinh bỉ và ánh mắt lạnh lẽo, coi thường của Lưu An.

Bắt đầu từ khi cậu đưa ra yêu cầu làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, Lưu An chưa một lần đối xử nhẹ nhàng với cậu.