Chương 14: Làm nhục

Mãi cho đến đi ra ngoài rồi, trong đầu Hòa Vân Sinh vẫn hồi tưởng đến câu nói vừa rồi của Hòa Yến .

“Ngươi có muốn đến trường đi học không, Vân Sinh?"

Có, tất nhiên là có rồi. Ở trường có tiên sinh dạy văn, tiên sinh dạy võ, hắn có thể cùng với các thiếu niên đồng trang lứa học tập. Đợi mùa thi vừa đến, kì thi trong khoa cũng được, thi võ cũng được, tất thảy đều có thể cầu một phần tiền đồ dựa vào thực lực bản thân. Ở trường học cái gì cũng quy củ, không giống như hắn bây giờ luyện tập lung tung, cái gì cũng tệ.

Lúc trước là do nhà bọn họ không có bạc, nhưng hôm nay đã khác, khát vọng bị đè nén ở đáy lòng của Hòa Vân Sinh lại dần dần nổi lên

Hắn vụиɠ ŧяộʍ nhìn một chút người thiếu nữ đi bên cạnh mình, Hòa Yến . . . Từ khi Hòa Yến sau khi khỏi bệnh, mọi việc trong nhà đều tốt lên, không còn nặng nề như một đầm nước đọng. Vũng nước này không biết bị gió thổi qua từ lúc nào, tạo nên gợn sóng, thế là không khí tù đọng bị quét sạch, trả lại cảnh xuân phơi phới.

Hòa Yến chú ý tới ánh mắt của hắn, chợt xoa mặt bản thân, lần nữa cảnh cáo nói: "Nói xong rồi chút nữa nhìn thấy phụ thân không cho phép ngươi mách lẻo, biết chưa?"

". . . Được." Hòa Vân Sinh khó khăn trả lời.

Đầu đông, võ đài ở cửa thành là một mảnh đất trống lớn, Hòa Yến chưa đi qua đây lấy một lần. Sau khi nàng hành quân hồi kinh, Hòa Như Phi thay thế nàng. Sau này tất cả mọi hoạt động có mặt "Phi Hồng Tướng quân", nàng đều không thể tham dự. Chỉ có duy nhất một lần, lấy danh phận con dâu cả nhà họ Hứa đi đạp thanh, ngẫu nhiên đi qua một lần, kể từ khi đó nàng luôn thầm nghĩ tới võ đài kia.

Võ đài ở Kinh Thành đúng là rất lớn. Cột cờ trên đài phấp phới dưới ánh mặt trời, có đôi khi quan tướng duyệt binh ở đây, cả võ đài rộng rãi đến mức không tưởng tượng được. Nhưng những năm gần đây thái bình thịnh thế, võ đài đã trở thành chỗ cho con em nhà giàu chơi đùa cưỡi ngựa học võ. Bốn phía đã sắp đặt sẵn bảng mục tiêu, đường đua ngựa, giá binh khí đang gác lên các loại binh khí rực rỡ muôn màu.

Hòa Yến vừa đi đến đây, nheo mắt nhìn.

Nàng từng có một thanh kiếm tên là Thanh Lang, không gì là không phá được, chém sắt như chém bùn. Thanh hiếm theo nàng chinh chiến sa trường nhiều năm,lúc gả vào nhà họ Hứa, nàng không mang theo được, cho dù rất muốn.

Hòa Nguyên Thịnh nói với nàng rằng: "Nhà họ Hứa là thư hương môn đệ, nếu con mang theo kiếm đến nhà họ, e là phu quân và gia đình chồng sẽ không thích."

(Chú thích: Thư hương môn đệ là dòng dõi có học vấn, gia đình thuộc tầng lớp tri thức)

Cha ruột Hòa Nguyên Lượng cũng quan tâm chỉ bảo nàng ràng: "Như vậy sẽ mang đến điềm xấu."

Cho nên nàng đành phải cất Thanh Lang ở nhà, dặn dò người nhà trông coi thật kỹ. Thế nhưng thành thân chưa được bao lâu, Thanh Lang đã thấy treo ở bên hông Hòa Như Phi.

Nàng chất vấn Hòa Như Phi, Hòa Như Phi còn chưa kịp lên tiếng, Hòa Nguyên Thịnh nhân tiện mới nói: "Nếu không phải bây giờ hắn đã là Phi Hồng tướng quân, bội kiếm không có ở đây, người khác sẽ hoài nghi thân phận!"

"Đúng rồi đúng rồi, dù sao sau này con cũng không dùng được nữa." Hòa Nguyên Lượng cũng đệm vào.

Nàng đang mừng rỡ bỗng như như bị nước lạnh hắt lên, từ đầu đến chân lạnh đến cùng cực. Cũng chính khi đó, nàng đột nhiên hiểu ra được thành thân có hậu quả như thế nào, giao ra cái danh hiệu Phi Hồng Tướng quân này có ý nghĩa như thế nào, đó là từ nay về sau, nàng chỉ còn là con dâu của nhà họ Hứa, là con gái dòng chính của nhị phòng nhà họ Hòa, ở nhà giúp chồng dạy con, đối với phu quân cử án tề mi. Những bội kiếm, tuấn mã, chiến hữu, công huân cùng chiến tích mà nàng đã liều mạng đổi lấy, từ này sẽ phải chắp tay tặng cho một người khác.

(Chú thích: Cử án tề mi Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng)

Đồng thời những chuyện này phải giấu kín, không ai biết được.

Đầu tiên là thanh kiếm Thanh Lang, thứ hai là ngựa chiến của nàng, rồi sau đó là thuộc hạ, cuối cùng là tất cả. Đi qua mấy chục năm vất vả, cuối cùng chỉ vì người khác mà khoác lên mình bộ váy cưới.

Về phần nàng thì không có gì cả.

Hòa Vân Sinh hỏi: "Này, ngươi sao đấy? Sắc mặt khó coi như vậy."

Hòa Yến khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, cười khổ nói: "Không có chuyện gì đâu." Nàng nhìn chung quanh một chút, “Sao không thấy phụ thân đâu?"

"Bọn họ hình như ở bên kia, " Hòa Vân Sinh chỉ một bên khác của trường đua, "Chắc là đang thuần phục ngựa."

Võ đài thường xuyên mua ngựa mới về, tính tình bọn chúng kiêu ngạo không chịu được quản thúc, cần thuần dưỡng một thời gian. Bây giờ quan giáo úy cửa thành là một chức danh cực nhỏ, lúc không đi tuần trong thành, từ phương diện nào đó mà nói, sẽ trở thành người luyện ngựa ở võ đãi.

"Chúng ta đi qua đó đi." Hòa Vân Sinh nói.

Hòa Yến gật đầu, bỗng dưng dừng bước lại, nhặt từ giá binh khí ra một cây côn.

Hòa Vân Sinh: "Ngươi cầm cái này theo làm gì?"

"Thử cảm giác một chút." Hòa Yến nói: "Đi thôi."

Hòa Vân Sinh không biết nói gì nữa, hai người đi về phía chuồng ngựa bên cạnh đường băng, còn chưa đến gần, đã nghe được một trận cãi nhau ầm ĩ. Hai người nhấc mắt nhìn qua đó xem thử, hai con ngựa lao nhanh như tên bắn mà vụt qua trước mặt, một tên công tử áo gấm ngồi trên ngựa, một người khác bịt mặt đen kịt như gấu đen, không phải Hòa Tuy thì còn là ai.

Hòa Tuy đang đua ngựa với ai vậy?

"Công tử thật là lợi hại!" Bên cạnh còn có một gã sai vặt đang xem náo nhiệt, một mặt hưng phấn, "Ba trận, trận nào cũng thắng!"

Ồ, đã ba trận rồi sao? Hòa Yến liếc mắt nhìn thử, thắng thua không quan trọng lắm, bất chợt nàng liền nhíu mày lại.

Con ngựa mà Hòa Tuy đang cưỡi kia, trông có vẻ còn chưa kịp thuần dưỡng, tính tình vẫn còn hung hãn khó tính, bước chân cực kỳ gấp rút, Hòa Tuy cưỡi con ngựa này trông rất miễn cưỡng, công tử áo gấm kia còn cố ý dùng ngựa của mình đυ.ng vào ngựa của Hòa Tuy, Hòa Yến thậm chí còn nhìn thấy hắn quất roi đánh vào mông ngựa Hòa Tuy.

Ngựa hoang nhảy nhót tưng bừng, trông như sắp hất cả người Hòa Tuy xuống đất, Hòa Vân Sinh kêu lên một tiếng: "Cha!" Trong lòng hung ác nắm chặt tay.

Công tử áo gấm lại cười ha ha.

Trận đấu này cuối cùng cũng kết thúc, Hòa Tuy dừng ngựa lại, rất dễ dàng để nhìn ra vẻ miễn cưỡng trên mặt ông, con ngựa đứng im một chỗ vùng vẫy một lúc lâu mới an tĩnh lại.

Công tử áo gấm đã được người đỡ xuống ngựa từ trước, hắn đứng bên cạnh đắc ý mở miệng: "Hòa giáo úy còn thiếu chút năng lực đó, một con ngựa mà thuần phục còn không được. Nhưng mà ván này so với vừa rồi có tiến bộ hơn rồi, chí đã không ngã xuống để bị ngựa đá hai cước."

Ngã xuống? Đá hai cước?

Hòa Yến giương mắt nhìn về phía Hòa Tuy, thấy trên mặt ông mặt mũi bầm dập, trên quần áo còn nguyên dấu vó ngựa, hẳn là ngã không nhẹ. Tên gia hỏa này . . . Nàng hơi cảm thấy tức giận.

Công tử áo gấm cười hì hì ném ra ngoài một thỏi bạc, "Không tồi, không tồi, bản công tử đây rất hài lòng, đây là phần thưởng của ngươi."

Bạc rơi trên mặt đất, Hòa Tuy không để ý đến ánh mắt mọi người, xoay người lại nhặt, ngay sau đó cười ha hả nói cảm ơn: "Đa tạ Triệu công tử."

Chưa bao giờ thấy phụ thân bày ra vẻ mặt hèn mọn như thế, Hòa Vân Sinh giận dữ, hô lớn, "Nói tạ ơn gì vậy, không nhìn thấy hắn đang đùa giỡn người sao?"

"Vân Sinh?" Hòa Tuy lúc này mới nhìn thấy hai người Hòa Yến bọn họ, hắn hỏi: "Yến Yến, các con sao lại tới đây?"

"Tiểu tử này là ai?" Triệu công tử hỏi.

"Đây là con thứ Vân Sinh." Hòa Tuy cười làm lành nói.

"Ồ ——" Triệu công tử nói, "Con của hình như không phục ta lắm nhỉ."

"Làm gì có chuyện đó? Con cái còn trẻ tuổi không hiểu chuyện thôi." Hòa Tuy đè đầu Hòa Vân Sinh, "Mau nói xin lỗi Triệu công tử đi."

"Con không ——" Hòa Vân Sinh giãy dụa thoát ra. Triệu công tử này rõ ràng là đang làm nhục Hòa Tuy, coi Hòa Tuy là người dưới trướng mà chơi đùa, thế nhưng là dựa vào đâu, Hòa Tuy tuy là quan phẩm cấp nhỏ nhưng dù sao cũng là viên quan triều đình, không phải người hầu nhà họ Triệu, làm gì có lý nào được mang ra làm nhục như thế?

Hòa Vân Sinh ương bướng ngẩng đầu, liều chết không nhận sai.

Triệu công tử nhìn thấy chuyện này, rất hứng thú, "Như vậy đi, lúc đầu ta dự định nhường cha ngươi một trận, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, ngươi đấu với ta một trận, bản thiếu gia thưởng cho ngươi một thỏi bạc." Hắn giờ tay, tên người hầu liền đưa lên một thỏi bạc.

"Không được!" Hòa Tuy giật mình, ngay sau đó xoay người cười khổ nói: "Vân Sinh chưa bao giờ đυ.ng đến ngựa, để ta tiếp tục giúp công tử luyện ngựa thì hơn."

Bình thường Hòa Tuy mặc dù rất cưng chiều Hòa Yến, nhưng cũng không có nghĩa là không yêu thương đứa con trai này. Triệu công tử này không phải là người tốt, chẳng qua là bị con em nhà giàu làm nhục mà thôi, bình thường hắn cũng chịu nhiều rồi, chuyện này không cần quá để ý. Hòa Vân Sinh bây giờ là độ tuổi nên được đến trường học hành, còn có Hòa Yến, phải giúp nàng chuẩn bị của hồi môn, không thể để ngày sau gả cho chồng lại bị người khác khinh miệt. Nhưng hắn không có cách nào khác, trừ việc dốc sức làm việc ra, cũng chỉ có thể lấy lòng mấy vị công tử này, kiếm chút tiền bạc.

Không nghĩ tới rằng, hôm nay lại bị hai đứa con nhìn thấy được bản thân có bao nhiêu hèn mọn, Hòa Tuy vừa xấu hổ, vừa khổ sở.

Vân Sinh tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, chịu không nổi sự sỉ nhục này, nhưng lại không biết lòng người hiểm ác. Nếu hôm nay hắn thật muốn cùng với Triệu công tử đua ngựa, không mất nửa cái mạng mới là lạ. Phải biết con ngựa này hôm nay mới tới, chưa thuần phục được, đừng nói là đua ngựa, có thể cưỡi lên con ngựa này cũng đã là chuyện không dễ dàng.

Hắn không thể để cho đứa con trai duy nhất này xảy ra chuyện.

"Ta đi là được rồi." Hòa Tuy cười nói.

"Chẳng mấy khi mà." Triệu công tử lắc đầu, "Ta muốn hắn đua cùng."

Nụ cười của Hòa Tuy cứng lại.

Đôi bên đang giằng co, đột nhiên có người mở miệng nói chuyện, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo vang lên cắt đứt sự ngượng ngùng.

"Hay là để ta so tài với công tử một trận đi."

Đám người bọn họ nghiêng đầu nhìn qua, người nãy giờ một mực không nói chuyện đột nhiên mở miệng, mọi người mới phát hiện chỗ này còn có một thiếu nữ đang đứng yên. Nàng mặc áo ngoài thêu một cành hoa đỏ trắng vắt ngang bên hông, bên trong mặc áo ngắn, váy dưới không màu thướt tha, mặt che lụa trắng, chỉ để lộ ra một mắt long lanh, dáng mắt cười cong cong trông cực kỳ xinh đẹp.

"Ngươi là ai?" Triệu công tử hỏi.

"Ta à, " thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, "Chỉ là một người thuần phục ngựa mà thôi."

(Trời ơi 2k2 chữ làm muốn xỉu)