Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao

Chương 47: Chương 48 ( Boss Cuối )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vốn hai cha con nhà này không mấy ưa nhau nếu không phải vợ anh hết sức yêu thương thằng bé một mực muốn nuôi dạy thì anh đã tìm một gia đình nước ngoài đem cho . Mặc dù vậy không có tình cảm nhưng là mà việc này sử lý không ổn xem ra cũng không xong với vợ anh rồi . Bình thường hai cha con không nói chuyện giờ có hỏi chắc thằng bé không nói . Trạch Uy cho người làm tụ tập lại phòng khách hỏi tất cả nọi người đều bất ngờ đến lượt Hạ Lan trở lên bối rối , cô vì chuyện mẹ thằng bé mà ba năm vốn không quan tâm thằng bè ngay cả trường học cũng chưa từng đến đó . Cũng không trách được cô còn đừa con ba tuổi lại thêm oán hận trong cô dù cho chuyện Khả Nguyệt không liên quan thằng bé cô cũng không phải thánh nhân không thể tránh việc giận cá chém thớt .Người làm trong nhà đều được huấn luyện nghiêm khắc cho dù phượng hoàng rụng lông không bằng con gà họ cũng không dám đυ.m con gà đó . Vậy thì chỉ còn trường học , xem ra phải đi một chuyến

Trường học của Tiểu Hàn vốn là trường con ông cháu cha rất nhiều người ở đâu đều quan to quan nhỏ , giáo viên trong trường không phải dạng vừa . Đầu tiên hai người đến gặp giáo viên chủ nghiệm , bình thường Tiển Hàn vốn không có người nhà đi họp có cũng là người hầu đi thay , lại thêm có thế lực chống lưng tất nhiên cô ta vốn chả coi ra gì bình thường thấy thằng bé bị bắt nạt sẽ chả nói câu nào . Hôm nay thấy hai người đến cũng không để tâm . Khi gặp hiệu trưởng ông ta vốn cảm thấy trẻ con nghịch ngợm không may trày xước là chuyện nhỏ , quan hệ ông ta không nhỏ quay lại uy hϊếp hai người chỉ tiếc ông ta chọc nhầm bảo bối cô . An Lạc hùng hùng hổ hổ bỏ về trên xe ôm Tiểu Hàn ấm ức khóc quả này thì Trạch Uy vốn đã đau đầu lại thêm mệt mỏi

An Lạc ấm ức ôm Tiểu Hàn về phòng khách hai mẹ con ngồi xem phim hoạt hình ăn bánh kẹo cho bõ tức chưa đến hai tiếng sau trước cổng biệt thự Trạch Gia hiệu trưởng , cô giáo chủ nghiệm kia cùng bố mẹ đám học sinh cùng lớp Tiểu Hàn đừng trước cổng . Trạch Uy chỉ dùng một ngón tay cũng khiến ngôi trường kia bị đóng cửa hơn nữa những học sinh trong lớp của Tiểu Hàn đều không có trường học nào dám nhận .

Trạch Uy chỉ cho hiệu trưởng và cô giáo vào ngoài ra không gặp ai khác , hai người quỳ lạy van xin nửa ngày khuôn mặt của Trạch Uy vốn không thay đổi , An Lạc và Tiểu Hàn ngồi trên ghế vẫn ăn bánh và bim bim nhìn ba người giờ anh giống như vị vua nhìn thần dân quỳ lạy .Cuối cùng An Lạc cảm thấy mệt mỏi cho họ ra về rút lại học bạ của Tiểu Hàn chuyển đến một trường khác coi như kết thúc kịch hài này họ về làm việc họ còn con cô thì không thể chịu ấm ức ở đó thêm đồng thời Trạch Thị rút hết đóng góp cho trường .

Ngày hôm sau , An Lạc cùng Trạch Uy đưa Tiểu Hàn đến một trường mời , sau khi xác nhận ngồi trường này rất tốt giáo viên hiền lành có trách nghiệm cô mới giao Tiểu Hàn của mình cho cô .

Sau đó , Trạch Uy đưa An Lạc đến bệnh viện kiểm trả , cô đã quen lên không còn sợ hãi kiểm tra rất nhanh . Hai người ngồi ghế đợi An Lạc có vẻ hơi đói Trạch Uy chạy đi mua nước và bánh cho cô. Từ khi mang thai An Lạc ăn uống khá nhiều cũng béo lên trông thấy

" Từ từ thôi , chút nữa dẫn em đi ăn " Trạch Uy đưa cô chai nước



An Lạc nhận lấy uống một hơi rồi gật đầu ăn tiếp, bản thân cô cảm thấy rất đói muốn ăn rất nhiều thứ có thể do hai đừa bé trong bụng khá kháu ăn .

" Con hồ ly tinh mày quyễn rũ chông bà " từ sau lưng hai người phát ra tiếng nói chanh chua tiếp đến là tiếng đánh đập cũng tiếng la hét

Bác sĩ và y tá đều chạy phía đó ngăn họ lại , Trạch Uy ôm lấy cô vào lòng tránh mọi ngươi pha phải cô . Trong lúc hỗn loạn An Lạc nhìn thấy người phụ nữ bị đánh dừng như là Khả Nguyệt mà Trạch Uy đương nhiên cũng thấy cô nhìn lên thấy anh hường mắt về phía đó rồi cúi xuống nhìn cô bỗng nhiên cô thấy không có tâm trạng ăn uống nữa .Từ bệnh viện trở về liền lên phòng ngủ một giấc , Trạch Uy không hiểu cô giận dỗi cái gì .

An Lạc ngủ một mạch cho đến 3 giờ chiều bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa khi tỉnh dậy chỉ mình cô trong phòng , An Lạc bước ra ngoài hành lang để xem thấy Khả Nguyệt đừng trước cổng xem bóng dáng cô ta biết chắc cái thai tầm 6-7 tháng . Bỗng người làm chạy ra đưa cô ta cái gì đó nói vài câu rồi đi vào , Khả Nguyệt nhìn lên tầng khiên cô chút giật mình định quay về phòng thấy Trạch Uy mang cho cô một bát canh tần . Trạch Uy kéo cô ngồi lên đùi đút từng thìa canh cho cô , anh cúi xuống hôn cô An Lạc không trốn tránh nữa ôm lấy cổ anh có lẽ cô có thêm sức mạnh để dành lấy tình yêu của bản thân mình

---------------3 năm sau ----------------

Ngoài sân nhà tiếng trẻ con nô đùa trong vườn rau bốn đừa trẻ đang đi thái dưa hấu An Lạc mỉm cười nhìn chúng từ từ xoa bụng căn tròn của mình đừa bé trong bụng xem ra nghịch cũng không thua kém gì đám anh trai nó . An Lạc cảm thấy hơi mỏi lưng dựa vào ngực Trạch Uy bên cạnh , anh cũng tiện tay ôm lấy cô vào lòng , đối điện vợ chồng Mạc Đông Hạ Lan đang nói cười vui vẻ . Cuối cùng cô cùng tìm mái ấm của bản thân mình
« Chương TrướcChương Tiếp »