Chương 4: Thanh âm đã lâu không nghe

Trần Hi không biết bản thân từ công ty trở lại nhà trọ như thế nào, ngày hôm sau cậu thu dọn hành lý bước lên xe để trở về nhà. Ba của Trần Hi được chẩn đoán là có khối u ở não, lá lách có máu tụ cần làm phẫu thuật. Nhà họ Trần chỉ có mỗi cậu là con trai, trong nhà có rất nhiều chuyện chờ cậu làm, cả nhà cần cậu trở về chống đỡ.

Sau khi về nhà, Trần Hi lập tức bắt đầu trở nên bận rộn chuyện giải phẫu của ba. Trước tiên, ba Trần cần làm phẫu thuật cắt bỏ lá lách, sau khi nghỉ ngơi một thời gian lại tiếp tục giải phẫu khối u trên não. May mắn là cuộc phẫu thuật của ba Trần rất thành công khiến Trần Hi thở phào nhẹ nhõm.

Trận bệnh này của ba Trần đã tiêu tốn toàn bộ tiền tiết kiệm vốn không có bao nhiêu của nhà họ Trần, không chỉ vậy còn mượn họ hàng không ít tiền. Sau khi ba Trần bình an xuất viện, Trần Hi đã dùng căn nhà để đổi lấy một khoản tiền trả sạch các khoản nợ với họ hàng, phần thừa còn lại thì bắt đầu kinh doanh dược phẩm.

Từ sau khi chia tay với Dương Vũ Phong, cậu đã không còn bất kỳ liên lạc nào với anh nữa, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ từ miệng của Cao Bằng mà biết được một vài chuyện. Cao Bằng là đệ tử của họ lúc còn cùng nhau chơi trò chơi trực tuyến, khi đó hắn chỉ là thằng nhóc học lớp mười, cả ngày lắc lư theo sau bọn họ gọi sư phụ. Vì vậy, Cao Bằng cũng biết chuyện giữa anh và cậu.

Hai người chia tay được hai năm, đột nhiên có một ngày Cao Bằng nói cho cậu biết Dương Vũ Phong kết hôn rồi. Ngày hôm đó, Trần Hi đi uống rượu cùng bạn bè, uống đến nửa đêm thì dạ dày xuất huyết phải nhập viện cấp cứu. Một năm tiếp theo, Cao Bằng lại nói với cậu rằng Dương Vũ Phong có một đứa con, là một đứa bé trai rất đáng yêu. Trần Hi lúc đó đang lái xe, sau khi nghe tin thì ngẩn ngơ chốc lát rồi lại lần nữa đi gặp chị y tá xinh đẹp trong bệnh viện vì bị tai nạn giao thông.

Trần Hi thật sự không biết nên cảm ơn Cao Bằng vì đã nói với cậu rằng Dương Vũ Phong hiện đang sống rất tốt. Hay là nên đánh hắn một trận thật mạnh vì đã xé rách vết thương của cậu hết lần này đến lần khác.

Lúc Trần Hi xuất viện, Cao Bằng đã nói với cậu: “Anh Trần, tìm một người yêu anh rồi kết hôn đi, đừng hành hạ bản thân nữa.”

‘Giống như anh, một người đàn ông không hiểu vui vẻ…” Tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Trần Hi trở về hiện thực, cậu nhìn thấy gọi đến là một số điện thoại xa lạ, hơi nghi ngờ mà chấp nhận cuộc gọi.

“Xin chào!”

“Tiểu Hi, em có khỏe không?” Một thanh âm quen thuộc truyền ra từ trong ống nghe, bàn tay cầm điện thoại của Trần Hi có chút run rẩy.

“Em vẫn ổn.”

“Em đang ở bệnh viện nào?” Dương Vũ Phong ở đầu dây bên kia sau khi nghe được giọng nói mà anh ngày nhớ đêm mong thì tâm trạng cũng từ từ thả lỏng. Thế nhưng trong giọng điệu lại lộ ra một chút nóng ruột.

“Em không sao cả, đã xuất viện, chỉ là người nhà hoảng sợ quá thôi.” Trần Hi ngoài miệng bình tĩnh giải thích nhưng trong lòng lại không ngừng lặp đi lặp lại câu nói: “Anh ấy gọi cho mình, anh ấy gọi điện thoại cho mình.”

“Tiểu Hi, chăm sóc tốt cho bản thân có được không?” Dương Vũ Phong dịu dàng dặn dò nhưng trong đầu lại kích động nghĩ: “Tiểu Hi, em chờ anh, một thời gian nữa anh sẽ đến tìm em, sẽ rất nhanh thôi. Tiểu Hi, em nhất định phải chờ anh, đừng làm chuyện gì dại dột nhé.”

Thanh âm dịu dàng của Dương Vũ Phong càng làm cho trái tim Trần Hi đau nhói từng cơn, cậu nhớ đến Dương Vũ Phong hiện giờ đã không còn là của cậu nữa. Dương Vũ Phong đã là chồng và là cha của người khác. Trần Hi cố sức đè nén ưu tư của bản thân, cố gắng để tông giọng của cậu thật vững vàng như không có chuyện gì.

“Được, cảm ơn! Em còn có việc nên cúp máy trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hi tự nói với lòng: “Quên đi thôi, thế giới sẽ không vì ai mà dừng hoạt động. Bốn năm qua không có anh ấy, không phải bản thân vẫn sống rất tốt đó sao? Không thể vì không có được một người mà không sống nổi.” Trần Hi liên tục thuyết phục bản thân, bình tĩnh lại cảm xúc.

Trần Hi đợi tâm tình hồi phục thì giúp Tiêu Vương liên hệ hỏi thăm chuyện thuốc chữa bệnh. Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cậu gửi tin nhắn nói cho Tiểu Vương biết để cậu ta chuẩn bị tiền, hai ngày nữa sẽ nhận được hàng.

“Bé Hi, con tỉnh chưa? Dậy ăn cơm.” Mẹ Trần ở bên ngoài cửa phòng của Trần Hi hỏi thăm.

“Rồi ạ.”

Lúc ăn cơm, Trần Hi nhớ tới đống vật phẩm trong không gian nếu không dùng sẽ rất đáng tiếc, hơn nữa những nguyên liệu đó tuyệt đối là hàng tươi tốt không bị ảnh hưởng bởi thuốc hay ô nhiễm môi trường. Không giống như thức ăn bên ngoài, mỗi lần ăn đều có thể nuốt vào cả bảng tuần hoàn hóa học đủ các loại hóa chất.

“Ba mẹ, sau này con sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn cho nhà chúng ta, cả trái cây cũng vậy, hai người không cần mua nữa.”

“Trần Hi, con lạ quá, có phải là buổi sáng đã thức quá sớm hay không?” Vẻ mặt của ba Trần tràn đầy kinh ngạc nhìn Trần Hi. Ngay cả mẹ Trần cũng dừng lại động tác ăn cơm.

Khuôn mặt Trần Hi hơi ửng đỏ, mỗi sáng không cần ra ngoài sớm thì cậu đều thích nằm lì trên giường, cho dù tỉnh dậy thì cũng chỉ lăn lộn trên giường nửa ngày mới chịu rời khỏi. Thức ăn của nhà họ đều là ba Trần dậy sớm ra chợ mua.

“Bây giờ, thực phẩm hữu cơ không phải rất phổ biến sao? Con có một người bạn chuyên buôn bán thực phẩm hữu cơ, con thấy đồ của cậu ấy bán rất chất lượng nên đã bảo sau này thường xuyên đưa đến nhà chúng ta, như thế thì cũng không cần phải dậy sớm.”

“Thì ra là như vậy.” Ba Trần như bừng tỉnh, hiểu ra.

“Đúng rồi mẹ, con thấy trong tủ lạnh còn một ít dưa leo hay là nên ném đi. Con nghe một người bạn ở nông thôn nói, những thức ăn đó đều được phun thuốc tăng trưởng, qua hai ngày sẽ đủ lớn để đem ra bán làm cho con không dám ăn dưa leo và cà chua suốt mấy ngày nay.”

“Thật là ác mà, thời buổi này ăn cái gì cũng đều không an toàn.” Mẹ Trần nghe vậy tức giận nói.

Buổi tối, Trần Hi tiến vào không gian, cầm lấy một quả nhân sâm em bé. Mặc dù đây không phải loại quả phổ biến trên Trái Đất nhưng cũng không thần kỳ như trong truyện Tây Du Ký nào là: “Ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, một ngàn năm mới chín, mười ngàn năm mới có thể ăn. Qua hàng vạn năm chỉ có ba mươi quả, người có duyên ngửi một lần có thể sống đến ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một quả thì có thể sống từ bốn đến bảy chục ngàn năm.” Thế nhưng, hình dáng của loại quả này vô cùng giống với những miêu tả trong truyện Tây Du Ký, bề ngoài có đủ tay chân và gương mặt tương tựa như một đứa trẻ. Nhân sâm em bé này là thuốc tốt trời cho, sau khi dùng có thể bỏ đi phàm tủy đổi thành tiên cốt, đồng thời cũng là nguyên liệu dùng để điều chế ra đan dược cao cấp. Bây giờ, Trần Hi có hơn chín trăm cái, tuy rằng số lượng rất nhiều nhưng cậu không thể trồng ra loại quả này, dùng một cái chính là mất đi một cái.

Trần Hi nhớ lại công pháp trong sư môn của Thanh, nơi nó được gọi là Ẩn môn, là một môn phái lánh đời. Tác phong làm việc của Ẩn môn rất khiêm tốn giống như cái tên. Đệ tử của Ẩn không nhiều lắm, công pháp cũng không gọi là lợi hại nhất trong giới tu tiên nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Công pháp mà đệ tử Ẩn môn tu luyện tên là ‘Ẩn Thần Quyết’ bao gồm kiếm thuật, luyện đan dược, luyện pháp khí và pháp thuật ngũ hành. Sau giai đoạn trúc cơ có thể dựa vào thuộc tính ngũ hành mà lựa chọn loại hình tu luyện thích hợp với bản thân, có thể tu luyện tất cả nhưng ăn nhiều sẽ nuốt không trôi, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma hoặc tu vi không thể đột phá.

Trần Hi ăn nhân sâm em bé rồi bắt đầu tu luyện ‘Ẩn Thần Quyết’. Sau khi vận công xong, trên người Trần Hi đầy những vết bẩn màu đen tanh hôi, cậu âm thầm cảm thán nhân sâm em bé quả nhiên là đồ tốt, cậu thành công từ luyện khí kỳ đột phá trúc cơ kỳ chỉ trong một buổi tối, thân thể như trực tiếp được lột xác.

Trần Hi đi vào nhà chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, cậu nhìn thấy dầu gội và sữa tắm đều có trong siêu thị vật phẩm nhưng lại không có khăn lông. Không còn cách nào đành phải đi ra khỏi không gian, cậu đứng trước cửa phòng ngủ nhìn dáo dác một lúc, thấy ba mẹ Trần đang ngủ thì mới vào phòng tắm rửa mặt chải đầu. Nhà của Trần Hi hiện tại là căn nhà cũ có ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm.

Sau khi rửa mặt chải đầu sạch sẽ, Trần Hi đứng trước gương nhìn bản thân bên trong, mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại bám vào trên gương mặt trắng nõn không chút tì vết. Ánh mắt hơi dại ra vì đeo kính cận lâu ngày cũng đã biến mất, đôi môi hơi hồng dính chút nước ẩm ướt. Trần Hi như muốn phát điên mà nghĩ ngợi: “Mẹ kiếp, mình đây là đàn ông, làm sao mà mình dám đem bộ dạng xinh xắn này ra đường đây?” Điều duy nhất khiến cậu mừng rỡ là đôi mắt như cận hai trăm độ của cậu vẫn còn y nguyên.

Trở về phòng ngủ, Trần Hi suy nghĩ phải tìm cách giúp ba mẹ cải thiện sức khỏe, thế nhưng dùng nhân sâm em bé thì không ổn lắm, ba mẹ sẽ không chịu nổi tác dụng của thuốc. Tuy nhiên, nhân sâm lớn có vẻ không tệ, cậu dự định ngày mai sẽ vào bếp nấu cho ba mẹ cháo gà hầm nhân sâm hoặc làm rượu nhân sâm. Phòng ngủ, phòng luyện công, phòng xem phim trong không gian cũng cần phải trang trí lại, ngoài ra còn phải tạo ra một máy phát điện năng lượng mặt trời, nếu không thì phòng xem phim không thể hoạt động được. Mấy mảnh đất trong không gian trồng một ít thảo dược, ngày mai cậu sẽ đi mua hạt giống, sau này có thể dùng để phát triển việc mua bán thuốc đông y, cũng có thể giữ lại để luyện đan. Đồng thời, cậu phải mua vài con vật sống bỏ vào không gian để tăng tốc độ tiến hóa của không gian.

Quan trọng nhất chính là phải tu luyện thật tốt kiếm pháp của ‘Ẩn Thần Quyết’. Mặc dù cậu thuộc hệ mộc trong ngũ hành, sau khi trở thành trúc cơ kỳ thì cậu nhận ra bản thân thích hợp với việc luyện đan nhưng muốn tu hành những cái khác cũng không quá khó. Miễn là đừng quá tham lam thì đều có thể thực hiện được. Chưa kể, trị an ở xã hội hiện tại cũng không quá đảm bảo, nếu gặp phải cướp cũng có thể sử dụng phép thuật. Cậu sẽ không bỏ lại ba mẹ, đợi thân thể của ba mẹ tốt hơn một chút là có thể dạy họ một bộ công pháp để tu luyện. Ngoài ra còn… Vũ Phong.

Nghĩ đến Dương Vũ Phong, Trần Hi lập tức khựng lại. Chia tay đã bốn năm nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ được anh. Dương Vũ Phong giống như một cái gai nhọn trong lòng cậu, mỗi lần chạm tới đều sẽ đâm đến đau đớn. Trần Hi do dự một hồi lâu, cậu nghĩ hay là chọn một bộ công pháp thích hợp với anh, chỉ cần anh tu luyện tốt thì cũng có thể thông qua võ thuật mà nhập đạo.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Hi hiếm khi dậy sớm, cậu chạy xe đến chợ nơi giao dịch gia súc. Chỗ này là chợ mới xây dựng của thành phố K, tất cả trâu, ngựa, heo, dê đều được chở đến đây để bán. Vừa đi vào khu chợ đã ngửi được một mùi hôi của phân ngựa. Trần Hi cau mày, vội vã mua trâu, heo, ngựa, lừa, dê rừng, mỗi loại mua một đôi và đều phải còn nhỏ, cậu muốn để một trống một mái có thể phối giống. Sau đó, cậu bỏ ra một chút tiền thuê người vận chuyển, nhờ ông chủ gửi về nhà cũ của nhà họ Trần. Tiếp theo, cậu gọi cho Tiểu Vương để cậu ta đến nhà cũ của nhà họ Trần trông coi việc chuyển hàng. Vốn dĩ Trần Hi muốn mua thêm vài con gia súc lớn nhưng cân nhắc đến vấn đề kinh tế thì lại thôi. Trần Hi suy nghĩ trước đó cần phải làm ra một chút tiền.

Sau khi rời khỏi khu bán gia súc, Trần Hi đi đến khu bán gia cầm đặt mua gà siêu thịt, trứng gà, gà ác, gà tây, vịt, ngỗng mỗi loại mười con, câu cũng dặn ông chủ gửi về nhà cũ của nhà họ Trần. Tiếp theo, cậu đi mua một vài con chim bồ câu, chim cút, chim anh vũ và một số loài chim khác, còn có mèo con, chó con các loại. Lần này, Trần Hi mua xong tất cả rồi tìm một chỗ vắng vẻ, cậu mở ra không gian đặt mọi thứ vào đó. Sau đó, Trần Hi đi đến chợ nông nghiệp mua mấy chậu thủy tinh chuẩn bị ngâm rượu, còn mua một ít tôm tre, tôm hùm đất, tôm sông, cua, lươn và một số loại cá thường gặp.

Hoàn tất việc mua đồ, Trần Hi lái xe đến nhà cũ của nhà họ Trần, cậu xuống xe còn cầm theo một giỏ trái cây đã được lấy ra khỏi không gian từ sớm rồi đi vào nhà. Tiểu Vương vừa nhìn thấy cậu thì ngay lập tức chạy tới.

“Anh Trần, anh đi làm đẹp à? Sao da lại trở nên tốt như vậy?”

“Cút, anh Trần của cậu đây là trời sinh đã đẹp trai.” Cậu giả vờ tức giận, vừa nói vừa đưa trái cây trên tay cho Tiểu Vương.

“Cầm lấy, cái này cho cậu, là hàng hữu cơ sạch sẽ không có thuốc.”

“Cảm ơn anh Trần.” Tiểu Vương cười híp mắt nhận lấy.

“Giữa hai anh em chúng ta không cần cảm ơn. Nếu có việc thì cậu về trước đi.”

“Vậy tôi đi trước đây. Đúng rồi, anh Trần, họ hàng của tôi vừa gọi đến nói đã nhận được thuốc. Cảm ơn anh nhiều.” Cậu ta nhìn Trần Hi bằng ánh mắt cảm kích.

“Không cần khách sáo, đã nói là hai anh em chúng ta thì không cần nói cảm ơn, hơn nữa việc này cũng chỉ là chút chuyện nhỏ. Cậu đừng ở chỗ này làm vướng tay vướng chân nữa, mau đi đi.” Trần Hi xua tay về phía Tiểu Vương đuổi cậu ta đi.

“Đây là ví dụ điển hình cho việc qua cầu rút ván mà, tôi nói đúng không? Đúng không?” Tiểu Vương xách theo giỏ trái cây, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Sau khi Tiểu Vương rời đi, Trần Hi đóng cửa rào thật kỹ, sau đó đưa số động vật vừa giao tới chuyển hết vào trong không gian.

Trên đường về nhà, Trần Hi lấy ra một ít rau cải, trái cây, thịt heo và một thùng dầu đậu phộng từ trong không gian để lên xe, cậu dự định bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn.

Trần Hi về đến nhà mà không nhìn thấy ba mẹ Trần, cậu đem đồ để vào tủ lạnh. Sau đó, xào qua loa một ít cơm rồi lại ra ngoài mua sắm.

Buổi chiều, Trần Hi đi đến nông trại thiên nga, đáng tiếc là chỉ mua được một đôi thiên nga xám, cậu lại đi mua bò sữa. Đến chợ cá mua một vài loại cá không có sẵn trên thị trường như: cá tầm, cá mè hoa, cá trê,... Còn mua một thùng nuôi ong để dành lấy mật.

Sau khi mua xong đã là ba giờ chiều. Trần Hi vừa về đến nhà đã lập tức đi vào không gian, cậu đem số thủy hải sản mình vừa mua được để vào hồ nhỏ rồi ngồi ngắm nhìn bọn chúng một lát. Ngựa, bò và các gia súc lớn thì nuôi thả dưới chân núi đối diện hồ cá, còn heo, gà, vịt, ngỗng thì bỏ vào trang trại chăn nuôi, bên trong có sẵn chuồng và có thể tự động đưa đồ ăn cho chúng.

Ong mật thả đằng sau núi, các loài chim vừa thả ra đã lập tức tự do bay đi.

Trần Hi an bài tốt cho các động vật xong thì cầm theo bình thủy tinh chuẩn bị làm rượu. Trần Hi dùng rượu ‘Ngũ Lương Dịch’* lấy từ siêu thị vật phẩm rót đầy mười bình thủy tinh loại năm lít, để nhân sâm vào bảy bình, còn ba bình thì cậu dự định làm rượu ngâm với hà thủ ô cho ba Trần trị bệnh mạch máu não. Thế nhưng hiện tại không có sẵn hà thủ ô nên chỉ đành tạm hoãn lại. Trần Hi làm xong những việc này thì lập tức ra khỏi không gian, chuẩn bị nấu bữa tối.

— —

Chú thích:

(*) Ngũ Lương Dịch: là một trong những loại rượu có từ thời xa xưa của Trung Quốc được làm từ năm loại ngũ cốc là lúa miến, gạo, gạo nếp, lúa mì và ngô.