Cầm Thú Nhà Bên Cạnh

4.76/10 trên tổng số 17 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô và hắn cạnh nhà nhau... Vì một cơ duyên nào đấy mà họ vô tình chạm mặt sau 1 thời gian sinh sống... Trong ý niệm của cô , hắn là cầm thú! Một đại cầm thú thối nát cả về thể chất lẫn tinh thần... Nh …
Xem Thêm

Chương 5: Mối quan hệ mới?
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc hắn lê lết về phòng với bộ dạng : lưỡi thì đau rát do bị cắn , hai má thì ửng đỏ vì cái tát của cô... hơn thế , ngay cả "người anh em" của hắn cũng trở nên đau nhức , một mặt là do căng cứng nhưng không được giải thoát , mặt kia là do bị cô đá...

Toàn thân đau nhức và mỏi mệt, hắn ngả lưng xuống sopa và nhớ lại chuyện xảy ra ban chiều...

-------

- Đồ cầm thú ! Anh buông tôi ra ngay ,... Này... không được sờ chỗ đó... Buông tay ra , đồ cầm thú , sao anh dám chứ? ... Ưʍ...

Cô mắng , hắn hôn , đầu lưỡi nóng bỏng tha hồ liếʍ láp , lượn quanh trong khoang miệng cô khiến hô hấp trở nên khó khăn... Bàn tay của hắn như có luồng điện chạy qua, cứ thế luồn vào trong áo cô , xoa vùng bụng cô... Mặc cho cô kháng cự kéo chiếc áo xuống , bàn tay hắn từ khi nào đã đặt ngay áo ngực của cô,... và hắn bóp mạnh một cái sau đó nhanh chóng luồn tay vào trong...đầu lưỡi hắn có chút tiếc nuối rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia mà di chuyển sang bên tai cắn nhẹ...

- Đồ cầm thú... bỏ ra ... không được... anh... a...anh không được bóp như thế... a...

Tiếng chửi của cô , kèm tiếng kêu đau đớn khi bị bóp phần trên như càng thêm mị hoặc đến bản thân hắn... bàn tay hắn đẩy chiếc áo ngực của cô lên và bắt đầu chơi đùa với hoa nhũ khiến nó không chịu được mà vươn mình lên hưởng ứng... Cô cảm thấy như bên dưới thân có phần ướŧ áŧ... Lẽ nào? Lẽ nào thân xác cô đang bắt đầu hưởng ứng cái cuộc tình mê loạn kia... Không! Cô hét lên một tiếng chói tai như con sư tử đang dùng hết khả năng gầm của mình để gọi con cái chúng. Ngay sau đó, hắn lại tham lam đưa đầu lưỡi vào dây dưa trong miệng cô... nhưng lần này cô đã phản kháng mạnh hơn, cô cố tình hưởng ứng lưỡi của hắn , chờ khi nó đi đúng vào vị trí mà cô cho là thuận lợi liền cắn mạnh khiến hắn đưa miệng ra xa, tay rời khỏi ngực cô mà đưa lên suýt xoa... vị máu mạn chát khiến cô không kìm được mà nhủ bọt... Và rồi cô tát mạnh vào mỗi má hắn một cái... không chỉ thế , chân cô còn đưa lên vuông góc , dùng cái đầu gối của mình huých thẳng vào hạ bộ của hắn khiến hắn không chịu được mà gập thân mình xuống đau đớn... xung quanh tiếng rêи ɾỉ của đôi nam nữ trên màn hình cứ thế phát ra như trêu đang ngươi , bỡn cợt lại hắn...

Cô dùng chân đạp vào cái máy tính của hắn , làm cho nó tắt đen luôn... đôi môi sưng mọng chửi rủa một câu rồi đi thẳng vào phòng...

- Đồ cầm thú dâʍ đãиɠ... Tôi... Tôi sẽ kiện anh... Cầm thú... hừm...

-------

Miệng hắn cứ thế nhếch lên một nụ cười mãn nguyện nhưng cơn đau từ lưỡi và má lại ập đến làm hắn không chịu được mà nhăn mặt lại... Hắn cưỡиɠ ɠiαи cô mà hắn chẳng có tý ăn năn , hối lỗi gì cả... ngược lại, hắn cảm thấy rất vui , rất phấn khích... hắn thèm thuồng đôi môi nhỏ xinh đẹp chứa bao nhiêu vị mật ngọt kia, làn da trắng nõn và mượt mà cùng với bầu ngực đầy đặn , hơn cả là nhũ hoa của hắn, cái nhũ hoa vì bàn tay hắn mà vươn mình thẳng lên rạo rỡ... Hắn... Hắn thực sự muốn cô, muốn mọi thứ thuộc về cô... Sau cùng , hắn chắn chắn rằng mình đã thích cô , đã yêu cô say đắm mất rồi...

Trong căn phòng tối đen như mực , cô ngồi trên giường , hai tay ôm lấy thân mình , co ro ngồi một góc và nghĩ lại cái chuyện ban chiều. Ghê tởm ! Thật sự rất ghê tởm. Cô ghê tởm hắn 1 phần thì ghê tởm bản thân 10 lần. Tại sao? Sao thân xác cô lại có phản ứng với loại cầm thú kia chứ? Nước mắt cứ thế chảy xuống , cô thấy hận ... hận chính bản thân mình.

Nhưng rồi , cô cũng nghĩ thông suốt , cô phải trả thù hắn , phải nguyền rủa hắn bằng một cách đặc biệt nhất...miệng cô nhếch lên như đã tìm ra được lí tưởng cho cuộc đời mình. Sau đó , cô chỉnh trang lại bộ quần áo xộc xệch kia , khoác lên cái áo dài ngoài rồi đi thẳng sang nhà hắn.

"Cộc cộc..."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn lười nhác nhấc thân mình ra khỏi ghế và mở cửa. Bàng hoàng khi thấy cô đứng trước đó, theo quán tính , hắn đưa hai tay xuống che hạ bộ , miệng không ngừng lắp bắp:

- Xin... xin lỗi cô... Tôi... Tôi thật sự không cố ý... Lúc đó... Lúc đó tôi không kiểm soát được bản thân nên mới... Thành thật xin lỗi cô... Tôi... Tôi sẽ đền bù cho cô. Cô bảo tôi làm gì cũng được... À... không... không được... Tôi sẽ lấy thân mình đền bù...

Vừa nói xong, hắn biết mình lỡ miệng liền đưa hai tay lên che miệng. Cô đứng đó , không nói , không trả lời , không đe dọa hắn mà chỉ giơ tay ra trước mặt. Thấy hắn cứ đứng im bất động nhìn cô rồi nhìn tay cô, hồi sau cô mới cầm lấy bàn tay phải đang để trên miệng hắn đưa vào tay mình và nắm thật chặt :

- Tôi tha lỗi cho anh. Anh vừa bảo đền bù đúng không? Vừa bảo làm gì cũng được đúng không? Được ! Tôi cho anh cơ hội. Chúng ta làm bạn ! Được chứ?

Hắn ngây ra trước câu nói của cô. Thật không ngờ , cô lại dễ dàng tha cho hắn đến thế, cô đúng là người con gái tốt, không những đẹp người lại còn đẹp nết...tim hắn lại lệch một nhịp nữa rồi. Chẳng mảy may suy nghĩ gì nhiều , hắn gật đầu cái rụp , miệng không ngừng nói :

- Được ! Làm bạn ! Chúng ta là bạn ! Tôi là Cao Tuệ Minh , cô cứ gọi tôi là Minh.

- Vũ Thiên An , gọi tôi là An được rồi...

Nói xong hai người cùng cười , họ đều cười với khuôn mặt hạnh phúc. Nhưng liệu hắn có biết ẩn sâu nụ cười đó là một cạm bẫy nguy hiểm đang chờ phía trước...

Bình Luận (1)

  1. user
    Nhị cô nương (2 năm trước) Trả Lời

    Truyện hay ạ

Thêm Bình Luận