Chương 51

Giữa cuồng phong mưa rào, Mục Thư Du đột nhiên cảm thấy thân xe chấn động, lúc này làm sao có thể gấp rút lên đường chứ, nhất định phải dừng lại mới được.

Lúc này Như Lan Như Ý cũng cảm thấy

không

thích hợp, ba người nhìn nhau

một

cái, Như Ý cẩn thận vén rèm cửa sổ lên tạo

một

kẽ hở, mặc dù là như thế nhưng trong xe cũng

đã

ướt

một

mảng lớn, gió thổi vào làm cho ba người run lẩy bẩy, Như Ý hắng giọng gọi Lý thị vệ,

âm

thanh trong nháy mắt bị dông tố lấn át hết, đúng lúc này ngoài cửa sổ xuất

hiện

một

khuôn mặt làm cho cả ba cùng giật nảy mình.

“Thái phi, vừa rồi chúng ta dừng xe ở chỗ địa thế thấp, đất quá xốp, thuộc hạ sợ ngộ nhỡ sạt lở đổ sụp lên xe ngựa

thì

không

ổn, chỉ có thể

đi

tiếp về phía trước, người phía sau cũng

đang

tìm kiếm, chắc hẳn

sẽ

tìm ra chỗ trú ngụ.” Lý Bác Kiến

nói

như gầm lên.

Mục Thư Du lúc này mới yên tâm gật đầu, Lý Bác Kiến liền lui ra.

Mục Thư Du chủ tớ ba người ngồi ở trong xe, chỉ cảm thấy càng ngày càng lắc lư, cuối cùng xe cũng từ từ ngừng lại.

Lý Bác Kiến xuất

hiện

lần nữa nhưng lại đem cửa xe mở ra: “Thái phi, phía trước có núi đá bị sạt lở, kính xin Thái phi chịu chút ủy khuất chút thay áo vải này để tiện hành tẩu.”

Y phục này

đã

sớm chuẩn bị xong, nếu

không

đội ngũ hơn trăm người đều mặc trang phục hộ vệ

khôngkhỏi vô cùng chói mắt.

Chuyện cho tới bây giờ, Mục Thư Du cũng

không

có biện pháp mà bắt bẻ, để Như Lan nhận y phục, ba người ở trong xe thay quần áo, chỉ là vừa

đi

ra ngoài

đã

bị nước mưa xối cho lạnh run cầm cập, nước mưa đánh vào người đau rát, con mắt căn bản

không

mở ra được.

Bởi vì con đường hẹp, Lý Bác Kiến cùng

một

thị vệ khác

một

trước

một

sau hộ tống Mục Thư Du ở giữa, Như Lan Như Ý theo sát phía sau, các thị vệ khác chia làm hai đội,

một

đội ở phía trước mở đường,

mộtđội phòng vệ phía sau, đoàn người gian nan

đi

về phía trước.

“Thái phi coi chừng!” Dưới chân Mục Thư Du trơn trợt thiếu chút nữa ngã xuống, được Lý Bác Kiến kéo lại.

Mục Thư Du chật vật túm lấy Lý Bác Kiến, vừa thở phào

nhẹ

nhõm lại cảm giác dưới chân trượt xuống,

không

đợi kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra

thì

cả người

đã

rơi xuống, sau đó mất ý thức.

“Thái phi, Thái phi, ngài tỉnh!”

Mục Thư Du hoảng hốt nghe được có người gọi mình, mở mắt ra muốn nhìn

một

chút xem là ai, kết quả lại bị ánh sáng của mặt trời lão ca đâm chói mắt lập tức lại nhắm lại, khi thích ứng được

thì

phát

hiệnNhư Lan Như Ý

đang

ngồi bên cạnh mình.

Mở lớn hai mắt, từ từ nhớ tới chuyện trước, muốn xoay người ngồi dậy kết quả toàn thân đau nhức, đành phải mở miệng hỏi: “Chúng ta từ bên

trên

rớt xuống?”

“Vâng, có mấy người té xuống, chỉ là

không

biết tất cả

đã

rơi xuống nơi nào, Thái phi cảm thấy đau ở đâu,

không

bị thương gân cốt mới tốt.”

Mục Thư Du

nhẹ

nhàng hoạt động tứ chi vài cái, may mắn là có thể động đậy, vì vậy để cho Như Lan Như Ý đỡ nàng đứng lên, sau khi ngồi dậy mới phát

hiện

khó trách vừa rồi nàng

không

thể tự mình ngồi dậy,

thì

ra là nằm trong

một

đống bùn nhão.

Ba người chật vật từ

trên

mặt đất đứng dậy,

trên

người dính đầy bùn, lại

không

thể rửa sạch, bất lực nhìn bốn phía, nửa ngày cũng

không

phát

hiện

ra những người khác.

“Thái phi,

hiện

tại làm sao bây giờ?”

“Gặp phải thời tiết này quả

thật

xúi quẩy!” May mà ngã xuống chỗ bùn nhão, nếu

không

không

phải ngã gẫy xương cũng là vỡ đầu, Mục Thư Du tức giận lầm bầm

một

câu, giữ được mạng

không

lo

không

có lối thoát.

Kết quả bên này mới vừa oán giận xong,

một

trận mưa lại rơi làm cho ba người ướt sũng, Mục Thư Du cười khổ đùa với Như Lan Như Ý,

nói

là được tắm rửa rồi.

Sau đó ba người lại phơi dưới ánh mặt trời, đợi y phục

trên

người khô

một

chút, Mục Thư Du bằng cảm giác chọn phương hướng

đi

về phía trước, trong lòng suy nghĩ chỉ cần đừng

đi

nhầm vào rừng rậm đoán chừng

sẽ

không

có chuyện gì đâu.

đi

hơn nửa ngày, vận khí bọn họ coi như

không

tệ, Như Ý mắt sắc phát

hiện

phía trước có ngôi miếu đổ nát, Mục Thư Du thoáng lấy lại tinh thần

nói: “Nhìn thấy miếu kia

thì

có thể phân biệt phương hướng

rõrang rồi.”

Như Lan Như Ý

không

hiểu hỏi: “Miếu kia làm sao có thể phân biệt được phương hướng?”

“Cửa miếu theo lệ

sẽ

hướng về phía nam, chúng ta

đi

về hướng bắc

sẽ

cách Hòa Hi

không

xa.”

“Thái phi quả nhiên học vấn cao siêu.” Như Lan Như Ý đều bội phục.

Mục Thư Du cũng tự đắc: “Chỉ nhìn nhiều thêm chút sách, chúng ta

đi

vào nhìn

một

chút, ngộ nhỡ có thể dùng thứ gì

thì

thuận tay dẫn theo.”

Ba người tăng nhanh cước bộ đến trước miếu,

đang

muốn

đi

vào lại có

một

người từ bên trong

đi

ra, giật nảy mình, người nọ đồng thời cũng sững sờ giống như có chút

không

dám tin ở nới này lại có thể gặp được ba



nương.

Mục Thư Du lập tức sinh lòng cảnh giác, bên mình đều là nữ lưu, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu vậy cũng

không

ứng phó được.

“Ba vị



nương tại sao lại đến nơi này?” Nam nhân đối diện phản ứng nhanh nhất thi lễ

một

cái sau đó mới mở miệng hỏi thăm.

Mục Thư Du thấy bộ dạng người này hào hoa phong nhã lại hữu lễ nên cảm thấy yên tâm, vì vậy cũng đáp lễ lại

nói: “Chúng ta theo người nhà hồi hương,

không

may

trên

đường gặp mưa lớn, bởi vì đường núi sụp lở nên rơi xuống đây,

đi

loạn nửa ngày mới đến nơi này.”

Người nọ nghe xong, suy nghĩ

một

chút cười

nói: “Đây cũng

thật

là đúng dịp, chúng ta cũng bị cơn mưa to vừa rồi làm cho mất hành lý và xe ngựa, ba vị nếu

không

ghét bỏ

thì

hãy đồng hành cùng tại hạ, nếu

không

phải thuận đường cũng có thể

đi

cùng mấy người

một

đoạn đường, nếu

không

ba người là ba

cônương làm sao có thể

đi

khỏi nơi này.”

“Vậy

thì

đa tạ công tử, xin hỏi công tử họ gì muốn

đi

nơi nào?”

“Tại hạ họ Kỷ, tên chỉ có

một

chữ Văn, lần này muốn

đi

Hòa Hi làm ăn,



nương

không

cần sợ hãi, Kỷ mỗ

không

dám

nói

phú giáp

một

phương nhưng coi như là có chút danh tiếng, theo lý tại hạ nên tránh mặt ba vị



nương mới đúng, nhưng hôm nay như vậy cũng chỉ có thể ủy khuất các người, mạo muội hỏi

một

câu tại hạ nên xưng hô với



nương như thế nào?”

“Tiểu nữ họ Hà, các nàng là nha hoàn nhà ta tên Như Lan Như Ý.”

Mục Thư Du chắc chắn

sẽ

không

nói

ra thân phận

thật

của mình trong tình huống này, nhưng người này đúng là

đi

tới Hòa Hi vậy

thì

thật

không

thể tốt hơn, chỉ là

không

biết trong miếu còn có những người nào.

đang

nghĩ ngợi, bên trong lại

đi

ra mấy người, nữ có nam có,

một

vị



nương ăn mặc theo kiểu nha hoàn hỏi:

“Công tử

đang

nói

cùng ai vậy?”

“Vị này là Hà tiểu thư bởi vì trận mưa kia nên thất lạc người nhà, đúng lúc có thể đồng hành cùng chúng ta.”

Những người kia nghe vậy đều nhìn ba người Mục Thư Du, cẩn thận dò xét

một

chút rồi quay ra nhìn nhau, sau đó đều nhìn về Kỷ Văn.

Kỷ Văn cũng

không

để ý chỉ

nói: “đi

gọi mấy người bên trong ra đây, trong miếu chỉ chừa nữ quyến, Văn Thúy ngươi cùng Văn Trúc giúp đỡ hai vị



nương này chiếu cố Hà tiểu thư.”

nói

xong hướng Mục Thư Du cười

nói: “Bởi vì hành lý của chúng ta bị thất lạc,



nương hay là cứ mặc y y phục của mình trước

đi.”

Vừa nghe có nữ quyến tâm tư Mục Thư Du

nhẹ

hơn

một

chút, cám ơn xong

thì

cùng Văn Thúy vào trong miếu, những người còn lại đều

đi

ngoài miếu nghỉ ngơi.

Như Lan Như Ý cũng biết Mục Thư Du cố ý

không

nói

ra tên họ

thật, vì vậy sửa lại cách

nói

chuyện, Như Ý cố làm ra vẻ vô tâm tán gẫu: “Văn thúy tỷ, công tử nhà các ngươi là làm ăn gì vậy, ta xem

hắn

còn rất trẻ vì sao lại phải vất vả bôn ba như vậy, lão gia phu nhân nhà các người lại có thể yên tâm?”

“Công tử nhà chúng ta kinh doanh vàng bạc, công tử cũng

đã

ba mươi, nha đầu ngươi miệng

thật

ngọt nhưng đáng tiếc công tử nhà ta nghe

không

được.” Văn Trúc nhanh miệng đáp.

Văn Thúy liếc nhìn Văn Trúc rồi

nói: “Ngươi

thật

lắm miệng, ngươi cùng ta

đi

ra ngoài nhìn xem công tử

một

chút rồi trở về hầu hạ Hà tiểu thư.”

Văn Trúc

không

hề

nói

nhiều thêm, cùng Văn Thúy hành lễ với Mục Thư Du rồi

đi

ra ngoài.

“Thái…, tiểu thư, ngài xem những người này có thể tin?” Như Lan thiếu chút nữa lỡ miệng, lập tức sửa lại.

“không

đáng tin cũng

không

có biện pháp, các ngươi nhìn xem bốn phía có nến hay cái gì có thể phòng thân, giấu ở

trên

người ngộ nhỡ có việc gì cũng có thể dùng tới.”

Như Lan Như Ý vâng lệnh nhanh chóng

đi

tìm, chưa tìm thấy nến ngược lại thấy mấy đoạn trúc bén nhọn.

“Cái này tốt rồi, so với nến

thì

nhẹ

hơn cũng dễ dàng dẫn theo.” Mục Thư Du giấu trong người hai đoạn, còn lại để cho Như Lan Như Ý hai người cũng giấu

đi, trong lòng an ổn

không

ít.

một

lát sau, Văn Thúy Văn Trúc lại quay lại, cầm theo mấy khối lương khô cho ba người Mục Thư Du ăn.

“Chờ ăn xong lại nghỉ

một

lát

sẽ

phải lên đường. “ Văn Thúy vừa cười vừa

nói.

Mục Thư Du hỏi: “Nhanh như vậy?”

“Vâng, công tử

nói

nơi này cách thành trấn rất xa, chúng ta cũng chỉ mang chút lương khô, nếu

khôngthể sớm tìm được nơi có người ở sợ là

sẽ

phải nhịn đói.”

“thì

ra là như vậy.” Mục Thư Du mau chóng ăn khối lương khô ở trong tay, đứng dậy

nói

với Văn Thúy là nàng có thể

đi

rồi.

Đoàn người chuẩn bị xong

thì

ra khỏi ngôi miếu đổ nát, chỉ là

đi

không

bao xa tâm tư Mục Thư Du liền trầm xuống: Cửa miếu ở hướng nam, những người này

hiện

tại căn bản

không

phải

đi

về phía Hòa Hi!

Lặng lẽ nhìn nhìn Như Lan Như Ý, phát

hiện

hai nha đầu này cũng

đang

khẩn trương nhìn mình, vì vậy bất động thanh sắc lắc đầu, ra hiệu các nàng tự nhiên

một

chút,

không

được lộ ra chân tướng lại sờ sờ ống trúc trong quần áo tạo thêm can đảm cho bản thân, loại tình huống này muốn chạy trốn cũng

không

thể chạy thoát được,

không

bằng phối hợp

một

chút.

Cứ thế

đi

được hai ngày

thì

đi

đến

một

con đường

nhỏ,

trên

đường

đi

vị Kỷ công tử này cũng chưa biểu

hiện

ra ác ý gì, mà cùng Mục Thư Du

nói

chút kiến thức mà

hắn

được trải nghiệm vào nam ra bắc, Mục Thư Du nghe cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng

không

biết người này vì sao lại lừa gạt mình.

“Ai, ta vốn muốn

đi

Xuyên Khúc mở tiệm vàng bạc, chưa từng nghĩ tới lại phát sinh chiến

sự, về sau ngẫm lại hay là

đi

Hòa Hi nên mới thay đổi chủ ý.” Kỷ Văn than thở.

Mục Thư Du cũng cảm thán: “Nhắc tới Xuyên Khúc cũng là chuyện lạ, thừa tướng Kỷ quốc mưu phản cần phải giao cho Kỷ quốc xử trí, vì sao lại muốn thu lưu,

hiện

tại khổ

không

phải dân chúng bổn quốc hay sao, cũng

thật

là làm cho người ta khó hiểu.”

Kỷ Văn cười ha ha

không

ngừng: “Chuyện của họ,

không

phải bình dân như chúng ta có thể hiểu được, nhưng mà tại hạ quanh năm du tẩu qua các nước cũng

đã

nghe qua chút tin đồn,

không

biết tiểu thư có muốn nghe giải buồn?”

“Đương nhiên là được, công tử mời

nói.”

Kỷ Văn dừng lại trong chốc lát mới

nói: “Tại hạ nghe

nói

Hòa Hi quốc quân Thống Đức đế xuất binh đánh Xuyên Khúc là có thâm ý khác, cũng

không

phải là

thật

sự

muốn cùng Xuyên Khúc khai chiến, đương nhiên Xuyên Khúc xác thực

đã

làm cho nhiều người tức giận, nhưng quan trọng là Thống Đức đế

thật

ra là muốn bắt được thừa tướng Kỷ quốc Liêu Tử Bân, nghe

nói

trong tay Liêu Tử Bân nắm giữ chứng cớ quan trọng.”

“Chứng cớ gì vậy, vật gì có thể quan trọng đến mức đấy nổ ra chiến tranh cơ chứ?”

Kỷ Văn nhìn Mục Thư Du

không

đáp mà hỏi ngược lại: “Hà tiểu thư đối với chính

sự

rất là quan tâm?”

“Ta cảm thấy rất thú vị, mỗi ngày chỉ

đi

đường

không

khí rất trầm lặng,

một

chút niềm vui cũng

khôngcó, ngài nếu

đã

nói

thì

hãy kể hết cho ta đỡ tò mò.” Mục Thư Du giọng

nói

có chút tức giận.

“Là tại hạ lắm mồm, ta

nói

ta

nói,

thật

ra có người

nói

Liêu Tử Bân nắm trong tay chứng cứ chứng minh Kỷ quốc mưu toan mưu phản Hòa Hi!”

Đây

thật

sự



nói

bậy rồi, lần này chiến

sự

vốn là do Kỷ quốc bị mưu phản mà nổ dậy, làm sao có thể

nói

thành Kỷ quốc mưu phản Hòa Hi? Có thể thấy đay là chuyển đồn nhảm, thiệt thòi nàng vừa rồi còn hoài nghi Kỷ Văn này,

hiện

tại đúng là

đã

giải thích, người này cũng chỉ nghe được tin đồn nhảm rồi thổi phồng lên thôi.

“Ngươi

không

tin?”

Mục Thư Du lắc đầu: “Tất nhiên là

không

tin, người nào

không

biết Hòa Hi xuất binh là vì Kỷ quốc mà đòi công đạo, có thể thấy được tin tức này của người là tin bịa đặt.”

Kỷ Văn Trường thở hắt ra, nhìn nhìn bong dáng mơ hồ phía trước, dừng bước khẽ mỉm cười với Mục Thư Du hỏi: “Bình Khánh vương Triệu Huy rốt cuộc là chết như thế nào, Thái phi

không

muốn biết tình hình thực tế sao?”