Chương 71

Tần Thừa Thích chậm rãi cởi xiêm y của Mục Thư Du ra, từng chiếc xiêm y rơi xuống đất, thân thể của Mục Thư Du cũng ngày càng run vì hồi hộp.

“Nàng

đang

sợ Trẫm sao?” Tần Thừa Thích môi kề bên tai Mục Thư Du

nhỏ

giọng hỏi.

Mục Thư Du

không

được tự nhiên trốn tránh

hắn: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, thần thϊếp được thánh sủng, vui còn

không

kịp, sao lại sợ chứ.”

“không

sợ

thì

tốt, Trẫm tin nàng.”

Mục Thư Du nghe xong cũng

không

nói, lúc Tần Thừa Thích môi hôn lên chính mình

thì

lập tức ngừng hơi thở.

Tần Thừa Thích chỉ hung hăng hôn

một

chút, rồi khẩn cấp ôm ngang lên Mục Thư Du hướng về phía giường, các nô tài cũng biết điều mà

đi

ra ngoài hết, lặng lẽ đóng kỹ cửa phòng.

Mục Thư Du cỡi hết số quần áo còn lại

trên

người, Tần Thừa Thích

không

nhanh

không

chậm đứng lên, cũng

không

vội mà chỉ ngồi bên Mục Thư Du nhìn kỹ nàng.

“Hoàng thượng, vẫn nên tắt đèn hết

đi, thần thϊếp thấy bất nhã.”

“Ái phi của trẫm từ khi nào lại để ý những điều này, Trẫm chỉ hận

không

thể khiến đèn sáng lên thêm

một

chút, để Trẫm nhìn



ràng hơn.” Tần Thừa Thích

nói

xong cũng đem xiêm y cởi ra

một

bên, sau đó tựa vào bên người Mục Thư Du, chậm rãi sờ thân thể ngọc ngà của nàng.

Mục Thư Du bị động để Tần Thừa Thích làm việc, cả người Tần Thừa Thích áp lên nàng, vừa hôn môi Mục Thư Du, cắn, lưỡi cạy mở hàm răng của nàng ra.

(Truyện được đăng tại Cungquanghang.com)

Lần này Tần Thừa Thích vẫn

không

tiếp tục hôn sâu, mà hôn dọc theo cổ trắng ngần của Mục Thư Du rồi di chuyển đến hai gò bồng đảo căng đầy,

một

tay cầm lấy nắn bóp, rồi dùng lưỡi mυ"ŧ lấy nhũ tiêm hồng hào ngon ngọt, được mùi ngon, tiếng liếʍ mυ"ŧ ngày càng lớn, tuy trong lòng Mục Thư Du khó chịu, nhưng cả người đều run lên vì

sự

khıêυ khí©h của

hắn, nàng cắn răng chứ

không

phát ra

một

tiếng vang.

“Còn mạnh miệng, bên dưới của nàng

đã

ướt đẫm đây này,



ràng ái phi cũng muốn Trẫm. “

Tần Thừa Thích

nói

xong, đem chân Mục Thư Du tách ra rồi ma sát xung quanh, chậm rãi ra vào u cốc hút hồn, ngón tay hướng lên môi nàng cười

nói: “Nàng nếm thử đây là cái gì tư vị gì?”

Mục Thư Du quay đầu trốn tránh, nhíu mày

không

nói.

Tần Thừa Thích trầm tư

một

lúc sau bất đắc dĩ

nói: “Nàng còn

không

chịu tha thứ cho Trẫm? Từ lúc nàng khỏi bệnh, nàng luôn bất mãn với Trẫm tuy rằng bình thường thấy nàng vẫn dẫn theo vẻ mặt tươi cười, nhưng nàng luôn đề phòng Trẫm cũng chán ghét Trẫm, lại

không

chịu cùng Trẫm

nói

một

câu lời

thật

lỏng. Thư Du, Trẫm

không

nghĩ nàng lại trở thành như vậy, Trẫm

không

phải chỉ muốn

một

quý phi giữ lễ nghi,

một

hoàng quý phi xuất chúng, Trẫm muốn cùng nàng làm vợ chồng,

một

đôi vợ chồng bình thường thôi nàng hiểu chứ?”

Mục Thư Du nghe xong cười nhạt

một

tiếng: “Thần thϊếp nghĩ Hoàng thượng lại

nói

giỡn rồi, Kỷ phu nhân cùng Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, bị ủy khuất hậm hực mà chết

không

nói, suýt nữa cả nhà nàng ta cũng bị vạ lây; thời gian Văn phi theo Hoàng thượng cũng

không

ngắn, cuối cùng lại chỉ đổi lấy Hoàng thượng

một

câu

không

đau lòng; nghe

nói

thần thϊếp và Ô Thục nghi có nhiều điểm giống nhau, lúc trước Hoàng thượng đối với nàng ấy vinh sủng cực kỳ, còn có Thư Yến, Bạch Tử Nhược hòa bình Nam Vương trắc phi …

không

phải người nào cũng từng cùng Hoàng thượng nhu tình mật ý ân ái, nhưng bây giờ thϊếp thấy bọn họ

thật

đáng thương. Có những vết xe đổ đặt trước mắt, giống như hoa trong nước, thần thϊếp sao dám

không

kinh sợ làm theo quy củ, leo lên Hiền phi như vậy? Hoàng thượng, thần thϊếp

đã

không

phải là Thái phi, sau này Hoàng thượng ghét bỏ thϊếp, thϊếp

sẽ

không

còn đường lui thối lui!”

Tần Thừa Thích nhìn chằm chằm Mục Thư Du, sau đó mở miệng

âm

thanh có chút khàn khàn: “Nàng

nói

đều đúng, nhưng vì sao nàng

không

ngẫm lại, sở dĩ Trẫm đối với họ vô tình, lần nào

không

phải là vì nàng! Trẫm chỉ muốn nàng tốt, muốn cho nàng cùng Trẫm bên nhau,

không

muốn khiến trong lòng nàng bởi vì những nữ nhân khác mà chán ghét Trẫm, càng

không

muốn bởi vì những nữ nhân ấy mà nàng mà bị ủy khuất, chẳng lẽ Trẫm làm như vậy cũng sai? Thư Du, nàng quá tàn nhẫn với Trẫm, môt câu nàng

nói

Trẫm đều nhớ ở trong lòng, Trẫm biết nàng

không

muốn cùng khác chung

một

chồng, điều này Trẫm làm

không

được, chuyện này

không

phải do Trẫm quyết định, cho nên Trẫm chỉ có thể tận lực làm cho nàng bớt thương tâm

một

chút. Trẫm vô tình, Trẫm thừa nhận là mình tàn nhẫn, vì trong lòng Trẫm có nàng, vì nàng trẫm có thể bất chấp xử lý hết tất cả nữ nhân ấy, trẫm làm vậy là sai sao? Phong nàng thành hoàng quý phi là bởi vì nàng có thể đảm đương, với lại vì sao Trẫm nhất định muốn đem Phúc Hân giao cho nàng nuôi nấng, Phúc Hân là đích trưởng công chúa của Trẫm, do nàng nuôi nấng

thì

sau này ngôi vị Hoàng hậu cũng là của nàng, nàng hiểu

không?”

Mục Thư Du nhướn mày: “nói

như thế vẫn là thần thϊếp hại những người này? Hoàng thượng tâm tư khó lường, thần thϊếp cảm kích Hoàng thượng

đã

sủng ái thϊếp, nhưng thϊếp

không

nghĩ đến ngài lại có thể làm hại chính nữ nhân của ngài như vậy.”

(truyện được đăng tại Cungquanghang.com)

“Nàng đúng là máu lạnh vô tình, nàng nghĩ xem có bao giờ trẫm lừa gạt nàng chưa? Trẫm tốt xấu gì cũng luôn

nói

thật, nàng ở bên ngoài cùng người khác mập mờ

không

rõ, có bao giờ Trẫm nhiều lời nửa câu? Hay cho câu cho tâm tư khó lường, nàng

nói

xem có bao giờ trẫm phụ nàng chưa? Trẫm coi nàng là bảo bối, nàng lại hờ hững Trẫm, nàng đối với trẫm như vậy có công bằng với trẫm hay

không?” Tần Thừa Thích

không

cầm lòng được,

nói

ra hết những gì chất chứa trong lòng.

“Trẫm

không

cho nàng thờ ơ với Trẫm, Trẫm cũng

không

tin trong lòng nàng

không

có Trẫm!”

Tần Thừa Thích bát đầu háo thắng,

nói

xong cởi tất cả xiêm y còn sót lại, vật cứng rắn nhảy bật ra,

hắn

mở chân Mục Thư Du ra, sau đó áp mặt vào, môi lưỡi kết hợp liếʍ cắn hai vách thịt non mềm, sau đó đảo qua hạt châu

nhỏ

đùa ngịch mυ"ŧ lấy.

Mục Thư Du giật mình lập tức xoay eo lui về phía sau, lại bị Tần Thừa Thích gắt gao đè lại, nàng chỉ có thể thở gấp kinh hô: “Ngài đừng như vậy, mau buông ra!”

Tần Thừa Thích

không

để ý tới, như là nghiện món ngon này, nắm chặt eo Mục Thư Du rồi cứ vùi đầu trong u cốc hút hồn, liếʍ qua lại

không

ngừng,

không

bao lâu Mục Thư Du liền biến hóa,thân thể run lên, cũng càng ngày càng nóng.

“Còn dám

nói

không

thích Trẫm? Nước ngọc lộ của Ái phi Trẫm đều ăn

không

hết. “

Tần Thừa Thích đứng lại áp lên người Mục Thư Du, ánh mắt nhìn nàng sau đó lại ngồi dậy, đem thân mình tiến lên phía trước.

Mục Thư Du vừa tỉnh táo lại, chỉ thấy ngực bị đè nén, thở

không

nổi, vì thế mở mắt nhìn lại, thấy Tần Thừa Thích

đang

ngồi

trên

bụng mình,

không

khỏi nhíu mày.

“Ngài làm cái gì vậy?”

Tần Thừa Thích cười khoái chí: “Trẫm mới vừa khiến ái phi sung sướиɠ, Thái phi cũng có thể khiến Trẫm khoái hoạt mới công bằng.”

Mục Thư Du ngẩn người, lập tức hiểu ý tứ trong lời

nói

Tần Thừa Thích,

không

chút nghĩ ngợi quả quyết cự tuyệt: “ Mơ tưởng!”

“Trẫm

sẽ

làm ái phi cảm thấy thỏa mãn. Nghe lời, chỉ làm

một

chút!” Tần Thừa Thích vừa

nói

vừa vuốt hai má Mục Thư Du rồi đột nhiên bóp miệng nàng, đem cự long

đang

cứng rắn trướng to đưa vào.

Nếu

không

phải

thật

sự

không

thể cắn đứt nó, Mục Thư Du

thật

muốn

một

ngụm cắn mắt mầm tai hoạ trước mắt này, trong cơn giận dữ lại nhịn

không

nổi nữa, nàng dùng hết khí lực mạnh mẽ lật người, Tần Thừa Thích

đang

bị bao vây sung sướиɠ bởi

sự

ấm nóng

thì

mất thăng bằng ngồi xuống

trên

giường, Mục Thư Du nhân cơ hội này nhanh nhẹn bò lên, đẹp Tần Thừa Thích ngã cuối giường, giận:

nói

“Thϊếp chẳng thấy vui vẻ khoái lạc gì cả, người đừng mơ tưởng thϊếp

sẽ

hầu hạ người, nhanh chóng đến nơi khác

đi

tìm người

đi, sau đó muốn liếʍ mυ"ŧ gì của các nữ nhân kia

thì

tùy, liếʍ chân hầu hạ người ta! Cút nhanh lên!”

Bị gạt ngã ở cuối giường Tần Thừa Thích cũng

không

đứng dậy, mà cứ thế này ngây ngốc nhìn Mục Thư Du, đột nhiên liền cười ha hả.

“Hoàng thượng, ngài có làm sao

không, ngài cần phải coi chừng long thể nha.” Phía ngoài Vu Trung

không

yên lòng, bên trong có tiếng động lạ, chẳng lẽ là Hoàng thượng lại nghĩ ra chiêu mới?

“Ngươi cứ đứng bên ngoài

đi, hoàng quý phi đùa Trẫm cười đấy!”

“Ai, nô tài

đã

biết.”

không

có chuyện gì thi tốt, Vu Trung đưng cạnh cửa, trong lòng bồn chồn

không

biết hoàng quý phi làm gì, có thể khiến Hoàng thượng cao hứng thành như vậy.

“Ngài điên ư?” Mục Thư Du

không

biết vì sao Tần Thừa Thích mà cười, chỉ nghĩ là Tần Thừa Thích nổi điên.

Tần Thừa Thích rốt cuộc cười đủ, lại cọ cọ bên chân Mục Thư Du rồi bắt lấy Mục Thư Du hai chân: “Hoàng quý phi có thể kháng chỉ, nhưng Trẫm lại

không

thể làm trái ý hoàng quý phi, hoàng quý phi có

một

đôi chân trắng trẻo mềm mại như thế,

thật

sự

càng nhìn càng thấy thèm

không

bằng cho trẫm nếm thử chân của nàng

đi.”

Mục Thư Du thấy Tần Thừa Thích cũng

không

phải là

nói

đùa,

thật

sự

đem chính chân mình vào miệng

hắn, nàng bắt đầu giãy dụa: “Ngài buông ra, thϊếp giận

thật

đó!”

Tần Thừa Thích lại bị mấy đá nên mới từ bỏ, đứng dậy ôm Mục Thư Du cười: “Rốt cuộc nàng cũng chịu để ý trẫm, tức giận rất tốt. Thư Du, đừng thờ ơ với trẫm, đúng là trẫm nhẫn tâm, nhưng khi nàng lạnh lùng với Trẫm,

thật

sự

trẫm rất xót xa.”

Nam nhân này lại muốn làm mình cảm động sao? Mục Thư Du



gắng kìm nén rung động, thuyết phục chính mình đây có điều là giả,

hắn

không

thật

lòng.

“Hoàng thượng đừng khi dễ thần thϊếp nữa,

không

còn sớm vẫn là nghỉ ngơi

đi.”

Tần Thừa Thích cùng Mục Thư Du nhìn nhau trong chốc lát,

hắn

cố che giấu nỗi thất vọng, khóe miệng dẫn theo cười

nhẹ: “Trẫm khó được có thể cùng ái phi ân ái làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.”

nói

xong liền nâng chân Mục Thư Du gác lên vai, cự long ma sát vào u cốc ẩm ướt vài cái rồi đẩy vào đưa đẩy qua lại.

Mục Thư Du thình lình bị cự long lấp đầy, có chút đau đớn, bất giác khẽ hừ

một

tiếng

nhỏ, Tần Thừa Thích biết nàng khó chịu, chỉ có thể tận lực ra vào chậm rãi.

Mục Thư Du dần dần thích ứng, cảm thấy

hắn

càng gia tăng lực đẩy, nhịn

không

được

nói: “nhẹ

thôi.”

Tần Thừa Thích nghe vậy cúi đầu thân Mục Thư Du

một

chút: “nàng

nói

đi

có phải rất sướиɠ hay

không

?”

Mục Thư Du chỉ có thể gật đầu: “Thϊếp rất hưởng thụ, rất sướиɠ.”

“Chỗ nào sướиɠ?”

Mục Thư Du hận đến mức trừng mắt nhìn Tần Thừa Thích, lại

không

nói

gì thêm, chỉ là bị

hắn

xông vào mạnh mẽ, nhịn

không

được rêи ɾỉ.

“Ngượng ngùng? Trẫm còn chưa dùng hết lực mà, đợi

một

lát nàng

sẽ

càng sung sướиɠ hơn!”

hắn

đang

muốn gϊếŧ chết mình

trên

giường sao? Mục Thư Du hai tay cầm chặt lấy cánh tay Tần Thừa Thích, càng ngày

hắn

càng ra vào mãnh liệt.

“Hoàng thượng, thần thϊếp sợ mình ngã xuống giường. “ Mục Thư Du bị Tần Thừa Thích công kích, nàng vừa

nói

vừa ngượng ngùng tiếng va đập vì động tác ra vào của

hắn.

“Có Trẫm ôm còn nàng,

không

có chuyện gì! Bên trong này vùa ấm nóng vừa chặt khít, trẫm rất thích!” Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du khó chịu, dứt khoát đem nàng bế dậy, như cũ hung hăng ra vào

không

ngừng.

Mục Thư Du

thật

sự



không

thể chống lại

sự

tra tấn này, eo đều cong lên: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thϊếp

thật

sự

không

được, ngài mau xuất ra

đi.”

Tần Thừa Thích đem Mục Thư Du đặt tại đầu giường, nâng nàng lên rồi bắt lấy nhũ hoa

đang

rung lắc mà ra vào kịch liệt

không

ngừng.

“Đau!” Mục Thư Du cuối cùng nhịn

không

được

nhỏ

giọng khóc ra.

“Trẫm so với nàng càng đau hơn, Thư Du

sẽ

không

bỏ Trẫm, có phải

không?”

Mục Thư Du

không

hề lên tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng.

“Nàng đúng là người

không

có trái tim, Trẫm cầu xin nàng, nàng vẫn

không

chịu!” Tần Thừa Thích lúc này là

thật

sự

điên rồi, liều mạng nhanh chóng ra vào.

Lại qua ước chừng hai khắc, Mục Thư Du chịu khổng nỗi

sự

mãnh liệt này, sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân dần dần mềm nhũn

không

có ý thức.

Tần Thừa Thích lại liên tiếp ra vào u cốc, hơn mười lần sau đó mới bắn ra, cao trào qua

đi

hắn

vẫn ôm chặt Mục Thư Du

không

chịu buông tay, tại bên tai nàng thở hổn hển

nói

nhỏ: “Thư Du, nàng chỉ có thể thuộc về trẫm.”

Từ hôm đó, Tần Thừa Thích dường như đều ngủ lại an điện, hậu cung phi tần cho dù là có oán hận cũng

không

dám

nói

ra, nay Mục Thư Du là hoàng quý phi, chỉ có Hoàng thượng Hoàng hậu

nói

được, hơn nữa còn có Vu Trung nịnh hót,

thật

là muốn tìm cơ hội đoạt sủng cũng

không

có.

(truyện được đăng tại Cungquanghang.com)

“Mục tỷ tỷ, bây giở tỉ

thật

hãnh diện. “ Cao Y San

nói.

Tống Nguyệt Dĩnh ở bên cạnh cười: “ Nha đầu kia sao lại

không

quy củ như thế, thấy hoàng quý phi cũng

không

hành lễ, còn gọi tỷ tỷ.”

“Các ngươi đừng có chê cười ta, ba người chúng ta đồng thời tiến cung, các ngươi cũng như ta thôi.” Mục Thư Du thấy Cao Y San xong, tâm tình cũng

không

cao hứng.

“Là nàng ta nhất định muốn tới gặp tỷ tỷ, ta bị nàng ấy quấy rầy chịu

không

nổi.” Tống Nguyệt Dĩnh bất đắc dĩ

nói.

“Vốn là,

hiện

tại Song Lan điện chỉ có hai người chúng ta,

không

bằng Mục tỷ tỷ ở nơi này chơi

đi, giúp tiểu công chúa pha trò.”

Tống Tư Nguyệt tức giận

nói: “Đó là đích trưởng công chúa của Hòa Hi quốc chúng ta, tôn quý vô cùng,

không

thể thất lễ, ngươi còn muốn pha trò?”

“Có gì

không

được?”

Ba người vừa

nói

cười

thì

Phúc Hân và cung nhân vào đến: “ Thỉnh an hoàng quý phi.”

Mục Thư Du

một

tay nâng Phúc Hân dậy: “Nhanh đến đây, cả ngày học mệt rồi lại đây ăn điểm tâm.”

Phúc Hân cười híp mắt tựa vào trong ngực Mục Thư Du, vừa nghe

nói

có thể ăn điểm tâm

thì

ôm cổ Mục Thư Du cười khanh khách.

“Dáng vẻ của công chúa

thật

xinh đẹp, sau này nhất định là đại mỹ nhân, càng khó được là có thể cùng Mục tỷ tỷ thân thiết như vậy.” Cao Y San cảm khái

nói.

Tống Nguyệt Dĩnh cũng gật đầu theo: “Vẫn là tỷ tỷ tốt bụng.”

“Phúc Hân là đứa trẻ ngoan, nghe lời lại hiểu chuyện, ta cũng

thật

lòng

yêu

thương con bé.” Mục Thư Du

nói

xong liền hôn lên khuôn mặt bé

nhỏ

của Phúc Hân.

“không

nói

tới chuyện này nữa, ta cố ý dẫn theo món đồ chơi này, công chúa có muốn hay

không

?” Cao Y San cầm ra

một

con búp bê vải trêu đùa Phúc Hân.

Phúc Hân hết sức cao hứng, nhưng vẫn là nhìn nhìn Mục Thư Du, Mục Thư Du cười: “Qua đó

đi, Cao phu nhân cố ý làm cho con, con phải cám ơn nàng.”

Phúc Hân ngoan ngoãn gật gật đầu,

đi

đến chỗ Cao Y San nhận lấy búp bê vải,

yêu

thích

không

muốn buông tay.

“Công chúa như vậy

thật

làm cho người ta

yêu

thích, làm ta cũng muốn sinh

một

đứa. “ Cao Y San cũng là càng nhìn Phúc Hân càng thích, nhịn

không

được ôm chầm lấy Phúc Hân

trên

đùa con bé.

Tống Nguyệt Dĩnh xì

một

tiếng cười vui vẻ: “Tỷ tỷ, ngài nhìn nha đầu

không

biết xấu hổ này xem, còn chưa thị tẩm qua mà

đã

muốn sinh con rồi. “

Mục Thư Du ngược lại là

không

để ý lời

nói

của Tống Nguyệt Dĩnh, bởi vì nàng

đang

nhìn Cao Y San trêu đùa Phúc Hân, cũng

không

biết như thế nào, nàng cứ luôn cảm thấy vẻ mặt của Cao Y San càng nhìn càng thấy

không

thích hợp!