Chương 11: Chạy trốn

Miệng vết thương trên đùi Ôn Tử Du cũng dần dần khép lại, thời điểm mà Tống Cảnh Hiên tới anh có thể xuống giường đi lại được. Ôn Tử Nhạc nhìn Ôn Tử Du rồi nói hai người đi đi, cho Ôn Tử Du với Tống Cảnh Hiên cơ hội chạy trốn Tống Cảnh Hiên cũng chưa kịp hỏi Ôn Tử Du mấy ngày nay đã trải qua cái gì nhìn thấy Ôn Tử Du bộ dáng thương tích đầy người nhất thời lo lắng. Ôn Tử Du vẫn luôn đi theo Tống Cảnh Hiên thẳng đến lúc lên xe mới yên lòng

Tống Cảnh Hiên một bên lái xe một bên hỏi

"Rốt cuộc em làm sao vậy, em có biết anh tìm em có bao nhiêu là vất vả không?"

"Em..." Có một số việc rất khó để mở miệng, Ôn Tử Du nói không nên lời, cũng chỉ vẫy vẫy tay nói

"Đừng hỏi, em mệt!"

"Vậy em muốn đi đâu?” Tống Cảnh Hiên lại hỏi

"Dù sao cũng cần phải có nơi để đi"

"Tùy tiện nơi nào cũng được, chỉ cần đừng làm em thấy Hạ Cảnh Dương, em xuống địa ngục cũng vui"

Tống Cảnh Hiên bị lời nói của Ôn Tử Du doạ sợ, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi ngữ khí hùng hổ nói

"Em đừng nói như vậy, anh giúp em mua vé máy bay!"

"Không được!” thanh âm của Ôn Tử Du đột nhiên trở nên có chút bén nhọn, “Vé máy bay hắn có thể tra được, không được! trên máy bay có thể sẽ giấu tai mắt của hắn, chứng minh thư của em ở chỗ hắn, Hạ Cảnh Dương chính là ma quỷ "

Anh lải nhải như người điên, Tống Cảnh Hiên đều bị anh doạ sợ do dự một hồi lâu không nhịn được nữa mở miệng

"Trước kia không phải em rất thích hắn sao?"

Nghe câu nói đó Ôn Tử Du không nhịn được mà phát run, thân thể cuộn tròn lại ở trên xe, run rẩy một câu cũng không nói nên lời

Đúng vậy! Trước kia anh cực thích Hạ Cảnh Dương nhưng hắn thật sự quá độc ác, hắn thích không nổi

Ôn Tử Du cắn môi nhịn không được hốc mắt đỏ lên , hắn thích Ôn Tử Nhạc nên mới đối với Ôn Tử Nhạc ôn nhu như vậy, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh không thể làm cho Hạ Cảnh Dương thích mình thôi.

Tống Cảnh Hiên nhìn từ kính chiếu hậu đến chỗ Ôn Tử Du không dám nói thêm gì nữa, qua một hồi lâu mới nói,

"Ngồi thuyền đi, anh ở bến tàu có quen vài người, hắn có thể đưa trộm em lên thuyền"

" Tốt” Ôn Tử Du ánh mắt sáng lên nói “Cảm ơn anh!"

Tống Cảnh Hiên cố lấy dũng khí nói

"Anh có thể cùng em đi không?"

Biểu tình của Ôn Tử Du hơi ngưng trọng, có rất nhiều lời nói tưởng dễ nhưng tới bên miệng mỗi một chữ đều cảm thấy khó khăn vì thế Ôn Tử Du lắc đầu nói

"Em mệt nhọc"