Chương 14: Kinh ngạc

"Tôi không có" Ôn Tử Du quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh Hiên nói:"Cảnh hiên, tôi không có, anh đừng nghe lời hắn, hắn đang bôi nhọ tôi!""Bôi nhọ? Trên tay tôi có video, Tống Cảnh Hiên, nếu cậu muốn nhìn thì đem Ôn Tử Du giao cho tôi, tôi đưa cho cậu xem" Âm thanh của Hạ Cảnh Dương cực áp bách

"Cậu tốt nhất là tận tâm suy xét, nếu cùng tôi đối nghịch, kết cục khó mà nói"

Ôn Tử Du liền bối rối, “Cảnh hiên, cảnh hiên anh đừng đem tôi giao cho hắn, tôi sẽ chết!”

"Tiểu Du, em yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo hộ em” Tống Cảnh Hiên ôm Ôn Tử Du đến mất khống chế , nhỏ giọng an ủi.

Hạ Cảnh Dương nhìn đến hai người ôm nhau, trong lòng nổi lên giận dữ

"Ôn Tử Du, tự em đi tới hay tôi đánh hắn gãy tay chân đây!!"

"Hạ Cảnh Dương, anh đừng ép tôi ” Ôn Tử Du đã từ bỏ, cắn răng nhìn hắn, “…… Anh đừng ép tôi ”

"Tôi ép em thì sao, em nghĩ em là ai, có thể phản kháng sao?" Ngữ khí Hạ Cảnh Dương tràn ngập phẫn nộ

"Hạ Cảnh Dương, tôi nói lại với anh một câu cuối" Cảm xúc Ôn Tử Du bỗng lạnh nhạt xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt âm trầm của đối phương, lúc này Ôn Tử Du tựa như ngâm ở đáy hồ đá, không dậy nổi nửa điểm gợn sóng

"Tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với các người"

Nhìn dáng vẻ này của Ôn Tử Du, Hạ Cảnh Dương có dự cảm không lành

Ôn Tử Du nhìn xuống không chút do dự thả người nhảy xuống boong tàu lọt vào vòng xoáy quay cuồng của dòng nước

Ôn Tử Nhạc cũng chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Ôn Tử Du nhảy xuống thuyền, trong lòng còn mừng thầm một hồi lâu.

Lúc đầu hắn chỉ nghĩ làm cho Ôn Tử Du đi thật xa, chỉ cần Ôn Tử Du không trở lại thì miễn cưỡng hắn có thể an tâm , hiện tại Ôn Tử Du nhảy xuống, mùa đông khắc nghiệt nếu không bị chết đuối thì cũng bị đông cóng mà chết, kết quả này không thể tốt hơn!

Nhưng trên mặt hắn còn chưa kịp cười ra tiếng , liền thấy Hạ Cảnh Dương cởi âu phục áo khoác bên ngoài , hô một tiếng “Tiểu Du”, cũng thả người nhảy xuống.

Một màn này làm ở đây tất cả mọi người sợ ngây người, một đám hai mặt nhìn nhau, Ôn Tử Nhạc càng kinh ngạc đến ngây người nói không ra lời. Hắn giống như bị sét đánh tại chỗ ngốc một hồi lâu mới tiến đến ghé vào bên bờ hướng phía dưới lớn tiếng kêu: “Cảnh dương ca!”

Sắc trời càng tối, gió lớn thổi đến đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Hạ Cảnh Dương với Ôn Tử Du, Ôn Tử Nhạc giống như bị điên lớn tiếng hô

"Mau báo cảnh sát a! Mau!”

______________________________________________

Nếu yêu thích truyện các bạn có thể vote hoặc donate ủng hộ dịch giả🐰💓