Chương 7: Cầu xin ngươi thả ta đi!

Hạ Cảnh Dương từ trên cao nhìn xuống chỗ Ôn Tử Du, nghe hắn nói những lời này không hiểu sao trong lòng bỗng dưng có những cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt đến chính mình cũng không hiểu. Xác thật trong lòng hắn luôn có hình bóng của một người nhưng lại giống với Ôn Tử Du Nhưng hắn nhanh chóng đem suy nghĩ này dập tắt, hắn tự nhủ với chính mình chắc chắn là ảo giác, bởi vì Ôn Tử Du khuôn mặt giống Ôn Tử Nhạc nên chắc chắn hắn sinh ra nhầm lẫn này

Ôn Tử Du không thấy được cảm xúc của Hạ Cảnh Dương có biến hoá, hắn lau nước mắt ngẩng đầu lên đối diện với Hạ Cảnh Dương cười cười

"ngươi thả ta đi được không?" Lông mi Ôn Tử Du còn dính nước mắt, đôi mắt hắn sưng đỏ như quả hạnh đào, nụ cười của hắn chọc chúng trong lòng Hạ Cảnh Dương chỗ nào đó

Hạ Cảnh Dương nhíu chặt mi lại, hắn có chút suy nghĩ không ra, chỉ là không rõ ràng cảm thấy thứ gì rất quan trọng sắp biến mất

Vì thế hắn lạnh lùng nói: " Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi thả ta đi đi" Đột nhiên ánh mắt của Ôn Tử Du mềm mại lộ ra có ý cầu xin hướng tới Hạ Cảnh Dương nói

"Ôn Tử Nhạc đã trở về, Ngươi liền muốn thay hắn hả giận, ta bị ngươi tra tấn lâu như vậy, cũng đủ rồi, ngươi làm ơn cho ta rời đi được không? Ôn Tử Nhạc hận mẹ ta, ta sẽ cùng mẹ cách thật xa các người, ta sẽ không bao giờ trở lại nữa, ngươi buông tha ta đi!"

Hạ Cảnh Dương ngồi xổm xuống dưới, ở trước mặt hắn, bóp lấy cằm hắn gằn từng chữ một, “Ngươi lặp lại lần nữa!”

"Lương tâm của ngươi thật sự không còn sao?"

"Còn chưa đủ, biết không?" Sức lực của Hạ Cảnh Dương mạnh đến nỗi muốn làm cho cằm Ôn Tử Du như bị bóp nát

"Ngươi cho rằng như vậy liền đủ rồi? Ta nói cho ngươi biết , cả đời này ngươi đừng nghĩ có thể rời đi, ngươi phải bị ta nhốt ở đây, từ từ trả nợ"

"Con mẹ nó ta không nợ Ôn Tử Nhạc, cũng không nợ ngươi, các ngươi mới là thiếu nợ ta! Ôn Tử Nhạc chính là tên ác ma!"

Thấy Ôn Tử Du nói năng lỗ mãng, Hạ Cảnh Dương dùng sức đẩy hắn xuống

Trên đùi Ôn Tử Du còn có thương tích, đứng không vững lảo đảo vài bước đυ.ng phải mép giường, tủ quần áo phát ra một tiếng "phanh"

Máu tươi trên khuôn mặt chậm rãi chảy xuống, Ôn Tử Du cảm giác đau đớn nhất từ trước đến nay, càng ngày càng đau thêm, Hạ Cảnh Dương ra tay thật tàn nhẫn !

"Hạ Cảnh Dương, ta thật hối hận lúc trước cứu ngươi…… Hối hận……” Thân thể hắn chậm rãi xụi lơ xuống trước tủ quần áo, đôi mắt cũng nhắm lại, Hạ Cảnh Dương ngược lại cảm thấy hoảng sợ, chạy tới lay lay thân thể Ôn Tử Du

"Ôn Tử Du? Ôn Tử Du! Ngươi mới vừa nói cái gì?”