Chương 110: Có Thai Rồi Sao (4).

“Dĩ Thần, con đứng lại cho cha! Loại phụ nữ này, không cần cũng được!!” Cha An quát chói tai một tiếng.

An Dĩ Thần quay đầu, trong mắt đều là đau xót, “Cha, mẹ sao hai người cứ phải khiến Tiểu Chi tổn thương như vậy? Cô ấy rất cố gắng mong cha mẹ thích cô ấy, cho dù hai người không thích thì cũng đừng làm cô ấy tổn thương. Cha mẹ có biết hay không, lúc cha mẹ tổn thương cô ấy, cũng làm cho lòng con tan nát!!”

Sắc mặt mẹ An khẽ biến, “Dĩ Thần, chúng ta cũng là muốn tốt cho con. Cha mẹ không muốn con phải hãm quá sâu.”

An Dĩ Thần lắc đầu, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ, “Cha mẹ không phải muốn tốt cho con, mà hai người đều muốn tốt cho chính mình thì có! Từ nhỏ tới lớn, mỗi một việc cha mẹ sắp xếp đều là cân nhắc lợi ích của bản thân trước! Trong mắt cha mẹ, đứa con trai này cũng chẳng phải thứ quan trọng gì đâu!!!”

Nói xong, An Dĩ Thần cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng ra cửa chính đuổi theo Trần Chi.

“Dĩ Thần!!” Mẹ An lảo đảo lùi về sau mấy bước, cả mặt tràn đầy sự thương tâm.

“Bác gái!” Lưu Tư Nhã vội vàng đỡ lấy bà ta.

Cha An cũng vội vàng đỡ lấy mẹ An, tức giận không ngừng nói nghịch tử, nghịch tử!

……………...……………………………………………………

Sau khi Trần Chi chạy ra khỏi nhà họ An liền trốn vào bụi cây.

“Tiểu Chi, em ở đâu, Tiểu Chi!”

Nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của An Dĩ Thần, Trần Chi ngồi xổm trên mặt đất ôm thật chặt lấy chính mình, cô cắn răng im lặng khóc.

Cô cho là bản thân đủ kiên cường để đối mặt với đủ loại châm chọc và khıêυ khí©h. Nhưng lúc thật sự đối mặt với nó cô mới nhận ra bản thân có bao nhiêu nhạy cảm yếu ớt.

Trần Chi căn bản không thể khiến cha mẹ An Dĩ Thần tiếp nhận cô, trong mắt bọn họ cô vĩnh viễn chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn không chịu nổi mà thôi.

Không, cho dù thân thể cô trong sạch thì bọn họ cũng không tiếp nhận cô đâu. Bởi vì cô và An Dĩ Thần, không phải người ở cùng một thế giới.

Là do chính coi quá ngủ, nghĩ lòng người đến thật đơn giản mới khiến bản thân chịu sự khuất nhục ngày hôm nay.

Cho dù Trần Chi miễn cưỡng chắp vá ở bên An Dĩ Thần đi chăng nữa, về sau cũng sẽ bị các loại chuyện phiền lòng tách xa nhau ra thôi.

Nếu như về sau vẫn phải chia tay thì thà rằng chia tay từ bây giờ, ít nhất, cô chưa hãm quá sâu. Vào lúc chia tay, sẽ không quá đau khổ.

Trần Chi nhìn An Dĩ Thần chạy đi xa rồi mới đứng dậy đi về phía ngược lại anh.

Tiếng chuông điện thoại di động của cô không ngừng reo, không cần nhìn cô cũng biết là An Dĩ Thần gọi tới.

Cả người chết lặng đi thật lâu, Trần Chi lấy điện thoại ra, tắt nguồn, tiếp tục đi.