Chương 113 Nằm yên, tôi chỉ hôn một chút 3

Hai người cứ im lặng như thế cho đến khi bánh xe dừng lại, anh chở cô về biệt thự của mình. . .

Vừa mới dừng xe lại Trần Chi nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài mà không thèm ngoái lại.

“Đứng lại cho tôi!” Tư Dạ giữu chặt tay cô, vẻ mặt lạnh lùng, “Đi đâu?”

“Quay về.”

“Dáng vẻ này của cô làm sao có thể quay về được? Đi vào với tôi.”

“Không cần……..” Trần Chi muốn từ chôi nhưng lại bị anh kéo đi.

Hạt mưa như từng hạt trân châu rơi xuống rồi vỡ tan, xuyên qua màn mưa mỏng nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của một người đàn ông bị nước mưa thấm ướt nhẹp nhưng nhìn dáng vẻ của anh lại không thấy chút khó khăn nào.

Không giống cô, trên chân và ống quần đầu dính đầy bùn đất, quần áo cũng ướt đẫm, nhưng không nhìn thấy một chút khó khăn nào hiện lên trên con người ấy.

Vào trong biệt thự, Tư Dạ đưa cô đến phòng tắm mở vòi nước rồi dội nước ấm từ đỉnh đầu cô xuống.

Thân thể đã lạnh run lên giờ đây ấm áp lên không ít, nhưng Trần Chi không nhịn được mà run rẩy.

“Anh đi ra ngoài đi, tôi có thể tự mình tắm rửa.” Cô ôm chặt phía trước ngực, không cho cảnh xuân của mình lộ ra.

Tư Dạ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên, anh rất muốn nói rằng chưa có chỗ nào trên cơ thể cô mà anh chưa từ thấy qua cả còn che cái gì chứ.

Nhưng đối với người phụ nữ mạnh mẽ này anh vẫn phải mím môi rồi đi ra khỏi đó thôi.

Đến một cái phòng tắm khác rồi tắm xong mới ra ngoài, Tư Dạ vừa thay một bộ quần áo khô ráo liền quay lại phòng ngủ chính.

Trần Chi còn chưa ra ngoài trong phòng tắm có tiếng nước chảy, xem ra còn chưa tắm xong.

Tư Dạ châm một điếu thuốc, đi ra ban công đứng ngắm mưa ánh mắt vô cùng sắc lạnh.

Mấy ngày gần đây, anh vẫn luôn âm thầm phái người giám sát nhất cử nhất động của nhà họ An và Trần Chi.

Từ chỗ người kia mới biết được hôm nay Trần Chi đến nhà họ An phải chịu uất ức, những chuyện này giống như những gì anh dự đoán trước kia, chỉ là không ngờ Trần Chi lại buồn đến như thế.

Trong ấn tượng của anh thì cô là một người không sợ trời không sợ đất, cho dù chịu bao nhiêu uất ức cũng sẽ bình thản đối diện rồi mỉm cười cho qua chuyện.

Nhưng sự sỉ nhục của nhà họ An lại làm cho cô đau lòng khổ sở đến như vậy, còn biến bản thân thành dáng vẻ như vậy, chuyện này làm cho trong lòng Tư Dạ vô cùng khó chịu.

Vì sao anh đối với cô như thế nào cô cũng không có chút cảm giác nào.

Nhà họ An vừa mở miệng đã làm cho cô phản ứng mạnh mẽ như vậy?

Trước nay Tư Dạ chưa bao giờ bị coi thường, đây là lần đầu tiên anh nếm mùi thất bại.

Anh không thể không thừa nhận, nhất của nhất động của anh có thể ảnh hưởng đến bất kỳ ai nhưng không thể là trái tim Trần Chi dao động.

Có người gõ cửa phòng, Tư Dạ gạt đi tàn thuốc rồi bình thản mở miệng nói, “Vào đi.”