Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 114 Nằm yên, tôi chỉ hôn một chút 4

« Chương TrướcChương Tiếp »




Có người gõ cửa phòng, Tư Dạ gạt đi tàn thuốc rồi bình thản mở miệng nói, “Vào đi.”

Dì Chu đẩy cửa bước vào, dì đặt một bộ quần áo đã được ủi chỉnh tề trên sô pha rồi nói “Cậu chủ, đây là quần áo chuẩn bị cho cô Trần.”

“Ừm.” Tư Dạ gật đầu.

“Cậu chủ, tôi có cần chuẩn bị một ít thuốc cảm không dù sao cô Trần cũng vừa mới dầm mưa về, nếu không uống thuốc chỉ e là sẽ bị cảm.”

“Được, dì đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.” Dì Chu cung kính lui ra ngoài, rất nhanh sau đó dì đã mang theo một ly nước ấm và ít thuốc viên đi vào rồi đặt lên tủ đầu giường.

Trần Chi vừa quấn khăn tắm ra ngoài đã đối mắt với Tư Dạ đang đứng ngoài ban công.

Người đàn ông nghiên người dựa trên lan can của ban công, hai tay tùy ý chắp lại, đôi mắt tối sầm nhìn cô một cách chăm chú, điều này khiến cô rất khó chịu.

Trần Chi nhìn sang chỗ khác, cố gắng nói: “Anh chuẩn bị cho tôi một bộ đồ được không? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

Tư Dạ cũng không nói với cô thật ra quần áo đã chuẩn bị xong rồi, Trần Chi cũng không để ý đến bộ quần áo trên sô pha.

Anh bước đến chỉ về phía viên thuốc trên tủ đầu giường, “Uống thuốc trước đã.”

“Uống thuốc gì chứ?”

“Thuốc trị cảm.”

Trần Chi nhìn viên thuốc, sau khi xác nhận thực sự là thuốc cảm mới uống vào.

“Có thể……..” Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo không?

Cô còn chưa kịp hỏi dứt câu thì thân hình cao lớn của Tư Dạ đã đè cô lên giường, hôn lên môi cô một nụ hôn nóng rực, chặn lại tất cả lời cô muốn la lên.

Trần Chi giật mình mở to hai mắt, người đàn ông nhắm mắt hôn sâu. Nụ hôn này so với trước đây có chút khác biệt, tuy rằng rất độc đoán, nhưng lại kém đi một chút thô bạo.

Trần Chi giãy giụa theo bản năng, Tư Dạ mở to hai mắt, bất mãn liếc cô một cái, "Đừng nhúc nhích."

“Anh thả tôi ra đi tôi sẽ không nhúc nhích.”

"Nếu cô còn lộn xộn, tôi sẽ không cho cô đi."

"Vậy tôi không nhúc nhích, anh thả tôi ra đi."

“Nhớ kỹ lời cô nói, đừng lộn xộn.” Tư Dạ nhoẻn miệng hài lòng lại lần nữa hôn lấy môi cô.

“.....” Trần Chi không nói nên lời được hai giây, sau đó lại bắt đầu giãy giụa.

“Nói cô nằm yên đi, tôi chỉ hôn một chút thôi, nếu cô còn lộn xộn tôi không thể đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Trần Chi chán nản lời đe dọa của anh thật là quá đáng.

Cô quay mặt đi tức giận nói: “Tôi buồn ngủ quá muốn trở về nghỉ ngơi, cả người đều không khỏe, anh nằm đè lên người tôi thế này tôi càng không thoải mái.”

Điều cô nói đều là sự thật, giờ này phút này cô thật sự rất buồn ngủ, hai mí mắt không thể mở ra được.

Bây giờ cô ấy mệt mỏi không chỉ về thể xác, mà còn mệt mỏi về tinh thần.