Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 115 Giờ phút này anh vô cùng khát vọng cơ thể cô 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Dạ im lặng một lúc rồi dùng hai tay ôm lấy thân thể cô, để cô nằm xuống giường, kéo chăn bông đắp lên người cô.

“Vậy thì ngủ đi.”

“Tôi phải về nhà ngủ.”

“Hôm nay ngủ ở đây đi, nếu còn dong dài tôi sẽ làm đến khi cô không thể bước xuống giường mới thôi.”

“Tên điên!” Mặt Trần Chi đỏ lên, cũng không đòi về nhà ngủ nữa, cô xoay người đưa lưng về phía anh ánh mắt tràn đầy nỗi buồn.

Tư Dạ đương nhiên không dễ gì mà bỏ qua cho cô, lúc nào cô cũng có thể quay lại làm người phụ nữ của anh. Nếu cô ở bên An Dĩ Thần, sớm muộn gì cũng sẽ vô tình xúc phạm đến anh.

Dĩ Thần à chúng ta thật sự không thể ở bên nhau…….

Em rất đau khổ khi phải rời xa anh nhưng chúng ta đã bỏ lỡ nhau một thời gian rất dài rốt cuộc không thể trở lại thời điểm ban đầu…….

Trần Chi suy nghĩ mông lung một hồi liền dần dần chìm vào mộng đẹp.

Tư Dạ vẫn luôn ngồi bên mép giường không rời đi, chờ đến khi đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, anh mới đứng dậy rời đi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Buổi tối lúc anh rời khỏi phòng làm việc đã hơn 10 giờ tối rồi.

Sau khi Trần Chi ngủ thì chưa tỉnh lại, Tư Dạ nghĩ cô nên ăn cơm rồi nên mới đi gọi cô dậy.

Người phụ nữ cuộn tròn trong chăn ngủ rất ngon, hơn nửa đầu bị chăn che khuất, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nhìn ra có người nằm ở trong chăn.

Tư Dạ kéo chăn bông và cố gắng đánh thức cô, "Trần Chi, đã đến giờ dậy rồi."

“……”

Ngủ say như chết vậy, Tư Dạ đành vòng qua cuối giường đến trước mặt cô, vén chăn lên để lộ toàn bộ khuôn mặt của cô, thấy sắc mặt cô không đúng lắm, anh sờ trán cô.

Nóng quá!

Cô ấy thực sự đã bị sốt, đã uống thuốc trị cảm rồi mà vẫn bị sốt, sức đề kháng của cô thực sự rất kém.

“Tỉnh lại đi.” Anh duỗi tay muốn lay cô dậy, Trần Chí chỉ nhíu mày, nhưng không chịu mở mắt.

“Gọi cô dậy đó.” Anh vỗ nhẹ gương mặt của cô, “Nhanh tỉnh lại đi, cô sốt rồi.”

“……” Trần chi cũng rất muốn mở to hai mắt nhưng cô thật sự khó chịu, lại quá buồn ngủ thật sự là không còn sức lực mở mắt.

Người đàn ông bất lực đứng dậy gọi điện cho Trác Dịch.

“Dạ, có chuyện gì?”

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Lập tức cho người mang theo hộp thuốc qua đây đi.”

Trác Dịch gào lên, “Không phải chém đã trễ như thế này rồi anh lại còn tâm tình quấy rầy ta sao?"

“Nhanh lên tôi cho cậu nửa tiếng để đến đây.” Anh vội vàng cúp máy không nói thêm lời nào.

Quả nhiên, Trác Dịch chỉ cần nửa tiếng đã đến nơi, sắc mặt anh thực sự rất kém, bất luận là ai, bị người ta gọi dậy từ trong chăn ai mà không khó chịu chứ.