Chương 118 Giờ phút này anh vô cùng khát vọng cơ thể cô 4



Hai tay hai chân Tư Dạ kẹp lấy tay chân của Trần Chi rồi đắp chăn lên người cả hai.

Cơ thể của cô nóng quá, đừng nói bản thân cô cảm thấy nóng ngay cả anh khi ôm cô vào người còn cảm thấy nóng nữa.

Nhưng không thể bỏ chăn ra, cô đang sốt đắp chăn để ra mồ hôi mới mau khỏe được.

Nhưng ôm cô đang trần trụi như thế này làm sao anh ngủ được….

Tư Dạ thật sự nghi ngờ bản thân sẽ mất ngủ, nhưng thật ra, anh rất nhanh đã thϊếp đi còn ngủ rất say.

Anh ấy luôn ngủ không được sâu vào ban đêm, và anh ấy sẽ bị đánh thức khi có cử động nhỏ nhất, và anh ấy hiếm khi có thể ngủ đến lúc bình minh.

Trần Chi mở to hai mắt, những tia nắng tươi sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô híp híp mắt, cảm giác rất nóng, nóng đến không thể thở nổi.

Bị người ta ôm chặt tay chân, cô quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Tư Dạ.

Chuyện này là như thế nào?

Anh bò lên giường ngủ với cô lúc nào vậy?

“Tỉnh rồi?” Chuyện đầu tiên Tư Dạ làm khi vừa mở mắt là vươn tay áp lên trán của cô, đã hạ sốt rồi.

Anh ấy cũng nóng suốt cả đêm, và anh háo hức dậy sớm.

Khi anh ngồi dậy, biểu cảm của Trần Chi thay đổi. Tư Dạ không mặc quần áo trên người, cô cảm thấy mình cũng không mặc.

Trần Chi lật chăn lên nhìn thấy những dấu hôn trước ngực, cô túm lấy cái gối và đánh vào lưng Tư Dạ.

“Cô phát điện cái gì chứ?” Tư Dạ tức giận quay đầu, không vui mà nhăn mày lại.

“Tối hôm qua anh đã làm gì tôi?! Tư Dạ à tôi không nghĩ rằng anh lại đê tiện như vậy, lại thừa nước đυ.c mà thả câu!” Cô biết tối hôm qua cô bị sốt, Tư Dạ còn bắt cô uống thuốc,

Nhưng cô không ngờ rằng anh còn không bằng cầm thú, lợi dụng lúc cô đang hôn mê mà chiếm thân thể của cô.

Cô cho rằng anh sẽ không chạm vào cô, ít nhất là vào thời điểm đó, nhưng cô nào biết kết quả sẽ như thế này.

Trần Chi tức giận, rất muốn khóc nhưng cô không thể yếu thế trước mặt anh được.

Anh hiểu được ý nghĩ của cô, khóe miệng của người đàn ông hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý nghĩ xấu xa.

“Đã có thể lợi dụng thì tội gì mà tôi không lợi dụng chứ? Cô cho rằng tôi là thần thánh hay là người không thể làm được?”

Ý tứ anh muốn nói, anh đã thật sự đã làm gì với cô…..

“Tên khốn!” Trần Chi túm thêm một cái gối nữa đánh về hướng của anh, người đàn ông nhẹ nhàng tránh đi.

“Làm cũng đã làm rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

“Cút!” Trần Chí cầm đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường ném về phía anh, đồng hồ báo thức nện vào tường, phát ra âm thanh lớn, có chút chói tai.

Tư Dạ không vui liếc mắt, "Cô gái à, cô đừng phát điên nữa! Cô đã là người phụ nữ của tôi từ rất lâu rồi. Không biết chúng ta đã làm bao nhiêu lần rồi, cô còn giả làm một người phụ nữ thuần khiết?"