Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 120: Chúng ta chia tay đi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiện tại cô đang ở cùng An Dĩ Thần, nhưng lại có quan hệ với Tư Dạ, bất kể vì lý do gì, cô cũng đã phản bội An Dĩ Thần rồi. A, thực sự là ông trời cũng muốn chia rẽ cô và anh ấy. Cho dù không muốn chia tay An Dĩ Thần, nhưng cuối cùng cô cũng phải chia tay ngay bây giờ. Thật kỳ lạ là Trần Chi tuy có buồn nhưng không đau lòng như ngày hôm qua. Có lẽ cô đã buồn rồi nên không còn cảm thấy nó nữa . . . . . . . . . .

Trở lại tiểu khu trong sự bàng hoàng, Trần Chi quay người bỏ đi khi nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen quen thuộc đang đậu trước cửa. Cô vội vàng bước đi, vì sợ rằng An Dĩ Thần có thể thấy cô, nhưng người đàn ông ngồi trong xe đó đã nhìn thấy.

“ Tiểu Chi!” An Dĩ Thần bước ra khỏi xe, đuổi theo cô vài bước rồi nắm chặt lấy tay cô.

“ Buông em ra!” Trần Chi có vẻ là một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vùng vẫy không ngừng, nhưng cho dù cô có chống cự thế nào, anh ấy cũng sẽ không buông tay.

" Tiểu Chi, em giận anh sao?". Trần Chi đột nhiên bình tĩnh lại và không còn vùng vẫy nữa. Cô ngẩng đầu nhìn An Dĩ Thần, người đàn ông này dường như cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hiện lên sự mệt mỏi. Tay anh ấy thì lạnh ngắt, rõ ràng anh ấy đã đợi cô trong xe cả đêm. Nhưng cô lại ở trên giường của Tư Dạ đêm qua . . . . . . . Nghĩ đến đây, Trần Chi cảm thấy tim cô như bị bóp lại, cơn đau khiến cô không thể thở nổi.

" Dĩ Thần. . . . . ." Cô từ từ mở miệng, nghiến răng nói ra những lời tàn nhẫn: "Anh sau này không cần đến đây tìm em nữa, chúng ta chia tay đi."

“ Tại sao ?!” Vẻ mặt An Dĩ Thần kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ hoàn toàn không thể tin được. "Là do bố mẹ anh sao? Tiểu Chi, chúng ta có thể không nhắc đến bọn họ, anh có thể vì em mà dọn ra ở riêng thay vì sống chung, vậy nên em không cần phải chịu đựng bọn họ. . . . . . . "

" Không." Trần Chi cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói với anh ấy: "Chúng ta không hợp. Tình yêu của chúng ta. Thật ra chỉ lưu lại thời cấp ba, nhưng nó đã qua đi, và bây giờ nó đã không còn là tình yêu. Sau này anh sẽ tìm được người tốt hơn em và nhận ra rằng người anh yêu không phải là em, người sẽ khiến anh cảm nhận được tình yêu, còn bây giờ thứ anh cảm nhận chỉ là những kỷ niệm của quá khứ. "

" Cái đó là em nghĩ không phải anh, làm sao em biết anh nghĩ như thế nào?! Anh yêu em, bất luận là quá khứ hay hiện tại, anh đều yêu.". Trần Chi bàng hoàng, nước mắt lưng tròng. Cô lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo: "Nhưng em không còn là em của hồi trước nữa, em đã trở thành một người phụ nữ có thể bán thân lấy tiền."
« Chương TrướcChương Tiếp »