Chương 122: Chúng ta chia tay đi (4)

Trong lòng cô đau nhói, đột ngột rút tay về, lạnh lùng quay đi: " Em đã nói xong những gì nên nói, anh đi đi, sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa.". Đột nhiên, An Dĩ Thần từ phía sau ôm chặt lấy cô, tựa như không thể chờ đợi được mà cọ xát thân thể của anh ấy vào người cô." Tiểu Chi, em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Xin em, anh thực sự không muốn chia tay em, không muốn mất em."

An Dĩ Thần cao quý và lãnh đạm như vậy, từ bao giờ mà anh ấy phải hạ mình như thế? Tất cả những điều này chỉ là vì anh ấy yêu cô và anh ấy muốn giữ cô lại. Trái tim của Trần Chi rất đau, cô khẽ mở miệng cố gắng thở, chỉ có thể đè nén nỗi đau trong lòng xuống. “ Dĩ Thần, vào tối hôm qua em đã ở cùng Tư Dạ.” Trần Chi vẫn quyết định nói ra sự thật: “ Như vậy, anh cũng không để bụng ư”

An Dĩ Thần cứng đờ người, và tất nhiên Trần Chi có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ấy. An ấy chậm rãi buông tay ra, nhẹ nhàng hỏi: " Tại sao?"

"Anh nghĩ lý do có còn quan trọng không?". Theo cô, lý do không quan trọng, phản bội chính là phản bội. Nếu An Dĩ Thần ở trong hoàn cảnh của cô, cô cũng sẽ không thể chấp nhận sự lừa dối của anh ấy. Cho dù anh ấy có quan hệ với người phụ nữ khác, cô cũng không thể làm được nếu trong lòng vẫn còn khúc mắc. Tình yêu không chỉ đòi hỏi sự trung thành của trái tim, mà còn đòi hỏi cả sự trung thành về thể xác. Nếu có một chút khoảng cách, liền không thể quay lại từ đầu.

Trần Chi rơi một giọt nước mắt, không khỏi quay đầu đi về phía trước, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của An Dĩ Thần. An Dĩ Thần ngây người đứng đó, không biết đứng bao lâu rồi mới bước tới xe. Anh ấy đóng cửa lại, muốn khởi động xe, nhưng hai tay thì cứ run rẩy, ngay cả chân cũng phát run. Anh ấy hít thở sâu và bình tĩnh lại một lúc rồi mới có thể lái xe bình thường.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cô thật sự đã chia tay với An Dĩ Thần, Trần Chi ngây người ở nhà một ngày không đi đâu. Ngay cả mẹ Trần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, chỉ nghĩ rằng cô đang ở trong tình trạng sức khỏe không tốt. “ Tiểu Chi, đến giờ uống thuốc rồi.” mẹ Trần cầm theo thuốc cảm đi vào phòng, Trần Chi đang nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ hình gấu hoạt hình, tóc xõa và khuôn mặt nhợt nhạt.

Trần Chi khó nhọc ngồi dậy, lấy nước từ tay bà, uống hết một hơi rồi trả lại cốc cho bà." Lần này con cảm lạnh nghiêm trọng hơn những lần trước. Hãy nhớ, nếu trời mưa, hãy tìm một nơi trú mưa và đợi đến khi mưa tạnh rồi mới đi. Con biết chưa?"