Chương 125: Bệnh Tim của mẹ Trần lại tái phát (1)

Nói xong, Trần Chi liền bước ra khỏi phòng bệnh. Tư Dạ cười thầm, cô không biết rằng cô càng phản ứng như thế này, anh càng muốn chinh phục sao? Ồ, trên đời này, không có thứ gì mà Tư Dạ muốn mà không thể có được. Trần Chi lê tấm thân yếu ớt trở lại khu nhà của cô, bước lên lầu, chưa kịp tới cửa nhà thì đã nghe thấy tiếng động. Cô sửng sốt trong chốc lát, vội vàng đi lên, nhìn thấy bác gái An, Lưu Tư Nha và một người đàn ông trông như vệ sĩ đang đứng ở cửa nhà, đối diện với mẹ cô.

" Tốt hơn hết là bà nên giao con gái của bà ra đây. Tôi phải nói chuyện rõ ràng với cô ta, hỏi cô ta là con trai tôi đâu. Nếu không tôi sẽ đập cái nhà này của bà. ". Bác gái An độc đoán, chỉ vào ngón tay vào mẹ Trần, trên tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, ngay cả chiếc nhẫn kim cương cũng sáng chói. Dì Từ dường như không có ở nhà, mẹ Trần thân hình gầy gò, là người duy nhất chặn cửa nhà, nhưng trên mặt không xuất hiện sự rụt rè.

" Tôi đã nói là Tiểu Chi không có ở nhà.". Thấy vậy, Trần Chi chạy đến đứng trước mặt mẹ cô, ôn tồn hỏi: " Bác gái An, bác đến nhà chúng tôi để làm gì ?"

“ Cô tới vừa đúng lúc, tôi hỏi cô, Dĩ Thần đang ở đâu? Cô giấu Dĩ Thần ở nơi nào?” Bác gái An lập tức chuyển mục tiêu, hung hăng hỏi Trần Chi Trần Chi rất khó hiểu, An Dĩ Thần không về nhà sao?

" Tôi không biết anh ấy đang ở đâu, bác có thể gọi cho anh ấy."

“ Nếu điện thoại có thể gọi được, chúng tôi cần gì tìm đến cô?” Lưu Tư Nha nhịn không được liền đáp trả cô.

“ Tiểu Chi, chuyện này này rốt cuộc là như thế nào?” Mẹ Trần biết được thông tin đại khái từ trong câu nói của bác gái An, nhưng bà vẫn có chút không tin. Trần Chi xoay người đẩy mẹ cô vào bên trong nhà: "Mẹ, mẹ vào trước đi, con sẽ nói chuyện với bọn họ."

“ Mẹ sẽ không vào.” Làm sao bà có thể để con gái mình một mình đối mặt với đám người hung ác này chứ.

“ Trần Chi, cô đừng có lừa cho qua chuyện, nói cho tôi biết Dĩ Thần đang ở đâu?” Bác gái An nắm lấy Trần Chi và xoay người cô lại thật mạnh. Trần Chi thân thể yếu ớt, đầu óc hơi choáng váng sau khi cô bị kéo. Cô cố nén lại sự khó chịu, kiên nhẫn trả lời: " Bác gái à, bác nói không thấy An Dĩ Thần sao? Tôi thực sự không biết anh ấy ở đâu. Sau khi tôi gặp anh ấy ngày hôm kia, anh ấy đã rời đi. Sau đó chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa."