Chương 126: Bệnh Tim của mẹ Trần lại tái phát (2)

" Được rồi, thằng bé thật sự biến mất sau khi nhìn thấy cô. Cô nói xem, cô đã nói gì với con trai tôi, tại sao nó lại không về nhà, tại sao điện thoại di động của nó lại tắt, tại sao không thấy nó ở đâu?". Trần Chi trong lòng lo lắng, An Dĩ Thần có xảy ra chuyện gì không?

"Anh ấy thực sự không thể được tìm thấy sao? Tôi sẽ gọi cho anh ấy và xem liệu tôi có thể gọi được cho anh ấy hay không.". Ngay khi Trần Chi vừa mở điện thoại ra, Lưu Tư Nha đã vung tay lên trúng tay cô, chiếc điện thoại đột ngột rơi xuống đất. "Cô không được phép gọi cho Dĩ Thần nữa! Cô còn muốn tiếp tục quấy rầy anh ấy sao? Bây giờ anh ấy biến mất là vì cô!" Lưu Tư Nha hung hăng nhìn cô, như thể cô ta có một mối hận sâu sắc với cô.

Thực ra, trong lòng cô ta rất ghét Trần Chi. Cô ta ghét Trần Chi đã đã chiếm lấy được An Dĩ Thần, cô ta hận không thể làm cô biến mất ngay lập tức. Trần Chi vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm: " Tôi đã nói rồi, tôi không biết anh ấy ở đâu, cũng không liên quan gì đến anh ấy. Thay vì các người ở đây lãng phí thời gian, sao không đi tìm anh ấy đi."

" Bốp--" Một cái tát lớn tát giáng xuống mặt Trần Chi, tất cả mọi người đều sững sờ.

“ Tiểu Chi!” Mẹ Trần kêu lên, vội vàng lại kiểm tra khuôn mặt của cô, má cô đỏ bừng lên. Lòng cô vừa đau vừa buồn, cô tức giận quay lại nhìn bác gái An: " Sao bác lại đánh tôi?"

" Tôi đang là đánh cái phôi thai bẩn thỉu như cô đó. Con trai tôi vì cô mà đã làm rất nhiều chuyện. Còn cô, cô lại nói cô với con trai tôi không liên quan gì đến nhau. Như vậy có lương tâm không. Cô là một con cɧó ©áϊ, cô thật tàn nhẫn, những lời cô nói ra thật sự rất giả tạo.". Mẹ Trần nghe thấy con gái mình bị xúc phạm con gái, bà làm sao mà chịu được.

" Bà không được phép nói như vậy với tiểu Chi của tôi, xin hãy giữ cái miệng của bà sạch sẽ!". Trần Chi siết chặt tay, đầu óc trống rỗng, chuyện cô lo lắng sắp tới rồi sao?

Không- - - - - - - - - - -

Bác gái An cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: " Xem ra bà vẫn chưa biết những việc tốt bên ngoài của con gái mình, vậy tôi sẽ nói cho cô biết là con gái bà đã vì tiền mà leo lên giường đàn ông rồi! Không biết liêm sỉ là gì, cô ta còn muốn đi câu dẫn con trai tôi, cô ta chỉ là một con đĩ điếm! "

Bùm- - - - - - - - -

Mẹ Trần mở to hai mắt kinh ngạc, người hơi lung lay, Trần Chi vội vàng đỡ bà.

"Mẹ, mẹ sao vậy?". Trái tim của mẹ Trần rất mỏng manh, không thể chịu được sự đả kích, bệnh ập đến nhanh chóng và đột ngột. Bà ấn chặt ngực, mặt tái nhợt như tờ giấy. . . . . . . . . . .