Chương 127: Bệnh Tim của mẹ Trần lại tái phát (3)

Bà ấn chặt ngực, mặt tái nhợt như tờ giấy. Trần Chi kinh hãi, vội vàng đỡ bà vào nhà đặt bà lên sô pha: "Mẹ, mẹ ráng lên, con đi tìm thuốc cho mẹ."

" Tiểu Chi..." Mẹ Trần đau đớn không nói nên lời.

“ Mẹ, mẹ nhất định phải không sao.” Trần Chi run rẩy mở lọ thuốc ra, lúc đổ thuốc, cô vì quá căng thẳng mà làm rớt một vài viên thuốc. Cô mang nước đến và vội vàng cho mẹ Trần uống thuốc, nhưng cơn đau của bà rất nghiêm trọng và nó không có dấu hiệu thuyên giảm.

" Tiểu Chi..." bà nắm lấy tay Trần Chi, mẹ Trần đau lòng nhìn cô: "Con nói cho mẹ biết, đây là sự thật sao?"

“ Mẹ, mẹ đừng hỏi gì về chuyện đó, sức khỏe của mẹ quan trọng hơn.” Trần Chi không kìm được nước mắt.

" Tiểu Chi, có đúng không?"

". . . Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi. . .". Mẹ Trần biết Trần Chi rất rõ và biết lý do tại sao cô lại làm như vậy. Còn có thể là gì khác, chỉ có thể là lo chi phí y tế của bà.

" Tiểu Chi, chính là mẹ hại con."

" Không, không liên quan đến mẹ, một chút liên quan đều không có. Mẹ đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không có cần lo lắng."

" Tiểu Chi, nếu không phải là mẹ làm liên lụy con, con cũng sẽ không vì tiền..."

“ Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Trần Chi ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Mẹ Trần cũng khóc, tim càng ngày càng đau, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn. Bà nghĩ rằng nếu bà chết theo cách này, bà sẽ không phải làm tổn thương đến Trần Chi nữa.

“ Mẹ!” Trần Chi nhận ra ra được có điều gì đó không đúng, sắc mặt biến đổi: “Mẹ, mẹ sao vậy, mẹ đừng làm con sợ. Mẹ đừng làm con sợ!”. Vẻ mặt của mẹ Trần rất đau đớn, hơi thở gấp gáp và yếu ớt, dáng vẻ này thực sự khiến Trần Chi sợ hãi. Cô hoảng sợ vội vàng bấm số 120, xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến, họ bế mẹ Trần lên xe và vội vàng tiến hành cấp cứu bà. Còn bác gái An và những người khác lén trốn đi khi thấy có điều gì đó không ổn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nhìn ánh đèn trắng xóa ở cửa phòng cấp cứu, Trần Chi tay chân lạnh ngắt. Nếu mẹ cô gặp điều gì không hay, cô không biết mình phải làm thế nào? Tất cả những gì cô làm là để cứu sống mẹ cô, nhưng nếu nỗ lực này trở nên vô nghĩa, cô chắc chắn sẽ gục ngã. Trần Chi ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện đợi rất lâu, tưởng như đã trải qua mấy kiếp rồi cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra.