Chương 129: An Dĩ Thần sắp chết rồi (1)

Nói xong, bà ấy lo lắng nhìn Trần Chi một cái.

“Dì thấy sắc con không tốt, hai mắt đã sưng lên, hay là con về nghỉ ngơi một chút đi.”

Trần Chi lắc đầu, “Không cần đâu, con canh ở chỗ này, nếu có cần gì, thì cũng dễ giúp.”

“Đừng ở lại nơi này nữa, nếu con ngã bệnh, mẹ con sẽ đau lòng. Mau trở về tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon. Dì cũng nghe nói đại khái rồi, lời người khác nói con không cần để trong lòng. Lát nữa dì sẽ nói rõ với mẹ con, bảo bà ấy yên tâm. Hiện tại, mẹ con cũng không có việc gì, con cũng thả lỏng đi.”

Trần Chi rất may mắn mình tìm được một bảo mẫu tốt, nghe xong lời của dì Từ nói, tâm trạng của cô nhẹ nhàng hơn không ít. Cô đi vào nói một tiếng với mẹ, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Đi ở trong tiểu khu, Trần Chi vẫn luôn cúi đầu, cô rất sợ hàng xóm đã biết chuyện của cô, chỉ chỉ trỏ trỏ cô.

Vẫn may, trên đường dường như không có người. Cô nhanh chóng lên lầu, nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa nhà, lén lút giống như đang cạy khóa.

“Các anh là ai?!” Trần Chi lớn tiếng kêu lên.

Bị người phát hiện, hai người đàn ông xoay người, hung ác trừng mắt nhìn Trần Chi một cái, chạy tới đẩy mạnh cô, lập tức chạy xuống lầu, biến mất không thấy.

Cả người Trần Chi bị va vào tường, cánh tay nóng rát đau, cô đau đến mức choáng váng.

Cô cắn răng móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà. Cô khóa trái cửa lại, kiểm tra trong phòng tất cả đều bình thường, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ là ai? Ăn trộm sao?

Ban ngày ban mặt sao lại có ăn trộm, hơn nữa, nhà cô cũng không có gì để trộm.

Trong lòng Trần Chi hơi bất an, lại không biết mục đích của bọn họ là gì.

Sau khi hai người đàn ông chạy ra khỏi tiểu khu, liền gọi điện thoại cho bà chủ, “Bà chủ, xin lỗi, khi chúng tôi đúng lúc đi vào phá đồ đạc thì bị người phát hiện.”

Mẹ An nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, “Hai tên ngu xuẩn! Nghĩ cách khác đi, phải chỉnh đốn bọn họ một chút!”

“Vâng, bà chủ, chúng tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, toàn thân mẹ An vẫn đầy lửa giận. An Dĩ Thần biến mất mấy ngày rồi, vẫn không tìm được.

Con trai của bà ta luôn nghe lời, bình tĩnh, lần này anh ấy dám phản nghịch như thế, đều là lỗi của Trần Chi.

Nếu bà ta không chỉnh đốn cô một chút, nói không chừng cô còn sẽ tiếp tục quyến rũ con trai bà ta.

Vừa nghĩ đến bây giờ không biết tình cảnh của Anh Dĩ Thần ra sao, lửa giận của mẹ An lập tức biến mất, cả người có vẻ vô cùng lo lắng.

Trần Chi tắm rửa xong đi ra. Khi cô thay quần áo liền phát hiện cánh tay sưng lên một khối to, nhẹ nhàng chạm vào cũng thấy rất đau.