Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 132: An Dĩ Thần sắp chết rồi (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh đưa tôi đi gặp anh ấy trước, tôi mới quyết định có đồng ý yêu cầu của anh hay không.”

Lỡ như An Dĩ Thần còn sống đàng hoàng thì sao? Dù sao cô cũng không dám tin hoàn toàn lời Tư Dạ nói, phải tận mắt nhìn thấy mới được.

“Đi thôi.” Tư Dạ cũng biết cô sẽ không tin anh.

Cô đi theo Tư Dạ lên xe, họ lái xe chừng mười mấy phút thì tới thành phố giải trí Thánh Hoàng.

Trong lòng Trần Chi nghi ngờ, An Dĩ Thần ở đây ư?

Cô không hỏi nhiều làm gì, luôn đi theo phía sau Tư Dạ.

Tư Dạ là ông chủ của nơi này. Mỗi lần đi đều có người thông báo, cho dù nhân viên phục vụ thấy anh cũng sẽ dừng lại, cung kính chào hỏi anh.

Người đàn ông này, trừ vẻ mặt tồi tệ ra, thật ra anh rất xuất sắc, xuất sắc tới nỗi khiến người khác phải ghen tỵ.

Tới phòng VIP, Tư Dạ đẩy cửa ra, sự nghi ngờ của Trần Chi càng mãnh liệt hơn. Anh dẫn cô vào đây, thật sự là tới gặp An Dĩ Thần ư?

An Dĩ Thần sẽ ở đây sao?

Đây là phòng VIP của anh mà.

Đi vào trong, thấy người đàn ông nằm bất động trên ghế sofa, Trần Chi thật sự tin lời Tư Dạ nói. Người đó không phải ai khác, mà chính là An Dĩ Thần.

“Dĩ Thần!” Trần Chi chạy đến đỡ anh ấy, quay mặt người đàn ông lại. Cô bị sốc khi nhìn thấy gương mặt đầy máu của anh ấy.

Trên chiếc áo trắng của An Dĩ Thần cũng có rất nhiều máu.

Trán của anh ấy hình như bị rách một lỗ lớn, máu chảy rất nhiều, vết thương dĩ nhiên đã đông lại, vốn không được xử lý gì cả.

Trời ơi, một mình anh ấy ở đây đã bao lâu rồi? Tại sao vẻ mặt của anh ấy lại tái nhợt, cả người lạnh cóng như vầy?

Trần Chi nhanh chóng thăm dò hơi thở của anh ấy, rất yếu, nếu không đưa tới bệnh viện thì thật sự là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Dĩ Thần, anh tỉnh lại đi, Dĩ Thần.” Trần Chi vỗ mặt của anh ấy, An Dĩ Thần không hề có phản ứng gì cả.

Thấy dáng vẻ suy nhược của anh ấy như vậy, trong lòng của Trần Chi khó chịu, giống như có một bàn tay to siết chặt trái tim của cô, lúc nào cũng có thể bóp nát nó.

Sóng mũi cay cay, nước mắt rơi từng giọt.

“Tư Dạ, anh đã làm gì anh ấy vậy? Anh nói tôi nghe đi, nếu Dĩ Thần có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!”

Không cần hỏi gì cả, Trần Chi dám chắc là Tư Dạ hại An Dĩ Thần ra nông nỗi này. Theo nhận biết của cô, chỉ có Tư Dạ mới có thể làm ra chuyện như vầy.

Người đàn ông cười khẩy, lười biếng ngồi trên ghế sofa, giơ hai chân lên mặt bàn kính cường lực một cách thản nhiên.

“Sao cô không hỏi thử, cậu ta đã làm gì với tôi?”