Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 137: Giá của một đêm 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đột nhiên trời đất quay cuồng một trận, Trần Chi bị anh ôm lấy đè lên ghế sofa, đôi mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng như dã thú, "Người phụ nữ này, bây giờ tôi muốn cô."

Không phải trưng cầu ý kiến, mà là ngang ngược thông báo. Ánh mắt anh nóng rực như muốn ăn thịt cô, rõ ràng đang truyền đạt một thông điệp.

Cho dù cô muốn phản kháng cũng không được, bây giờ anh muốn cô thì nhất định sẽ làm!

Trần Chi không muốn xảy ra quan hệ với anh ở đây, cô vội vàng chống tay lên l*иg ngực của Tư Dạ, không cho anh tiếp tục hôn xuống.

"Đừng, tôi không muốn ở đây."

"Cô không có quyền lựa chọn." Tư Dạ kéo tay cô ra, nụ hôn rơi xuống, Trần Chi nghiêng mặt tránh đi, nụ hôn của anh rơi vào má cô.

Người đàn ông không quan tâm, hôn dọc một đường, sau đó bắt đầu gặm cắn chiếc cổ mềm mại của cô.

"Đừng ở đây, lên giường đi!" Trần Chi lắc đầu giãy giụa, lời nói cũng rất kiên quyết.

Tư Dạ không để ý đến lời của cô, sau khi nếm được vị ngọt của cô thì anh cũng đã mất khống chế.

Đã lâu không chạm vào cô rồi, cơ thể của anh cực kỳ nhớ thương cơ thể của cô, sao có thể chờ đến lúc lên giường được.

Hiện tại anh hoàn toàn không thể dừng được, nếu dừng lại, thì anh đã không phải là Tư Dạ!

Trần Chi không thể ngăn cản hành vì của anh, chỉ có thể từ bò giãy giụa. Cô bất lực nhìn lên trần nhà, trong lòng vô cùng bi ai.

Cơ thể này ngày càng trở nên dơ bẩn, cô hi vọng trái tim của cô vẫn giữ được sạch sẽ, không muốn một ngày nào đó, cũng sa vào. . . . . .

Đau, mặc dù đã làm rất nhiều lần, nhưng vẫn đau.

Trần Chi nhíu mày, hai tay siết chặt.

Tư Dạ không thèm để ý tới đấu đá lung tung trong cơ thể cơ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô.

Lên lên xuống xuống, ánh mắt của cô càng ngày càng mơ màng, cô nghĩ đến An Dĩ Thần ở trong bệnh viện chưa rõ sống chết, lại nghĩ đến người mẹ đang nằm trong bệnh viện.

Cô rất lo lắng cho bọn họ, muốn đi thăm họ, muốn biết tình hình trạng sức khỏe của hai người.

Nhưng cô không thể rời đi, chỉ có thể buộc phải nhận lấy ân ái ở nơi này. Áy náy, bất an cùng với sự lo lắng lôi kéo trái tim cô, khiến thần kinh cô căng thẳng, cơ thể cũng càng trở nên nhạy cảm hơn.

Mỗi một động tác của Tư Dạ đều khiến cô bài xích, khiến cả người cô run rẩy. Đầu Trần Chi đau như muốn nứt ra, nhíu mày, trên mặt tràn ngập tràn vẻ đau khổ.

Sau khi kết thúc một lần mãnh liệt, Tư Dạ cũng không rút khỏi cơ thể của cô mà lại bắt đầu lần thứ hai.

Trần Chi biết sức lực của anh vẫn luôn rất tốt, nhưng không hề biết lại có thể tốt đến như vậy.

Một lần rồi lại một lần, làm xong trên ghế sofa, lại chuyển đến trên tường, sau đó là trên bàn. . . . . .