Chương 139. Tuyệt vọng như đã chết 1

Vẻ mặt Trần Chi hờ hững, "Buông tôi ra, một đêm đã qua, đã nói tôi chỉ ở cùng với anh một đêm."

"Cô trái lại phân chia rõ ràng quá nhỉ, trước kia lúc vì tiền mà leo lên giường tôi, sao không hề thấy cô không muốn?"

Trần Chi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, mặc dù cô không hối hận việc mình bán thân cho Tư Dạ, nhưng không có nghĩa là cô bằng lòng nhắc tới chuyện này.

"Giữa chúng ta chỉ có giao dịch, giao dịch đã kết thúc, đương nhiên phải phân chia rõ ràng. Tư Dạ, anh cứ nắm lấy tôi không buông như vậy, thật sự khiến tôi nghi ngờ anh thích tôi đấy."

Người đàn ông nở một nụ cười lạnh lùng, "Cô có vẻ coi trọng mình quá nhỉ, tôi thích cô, là chuyện kiếp sau cũng không thể xảy ra!"

Anh hận cô còn không kịp, sao có thể thích cô.

Trần Chi đẩy anh ra, lần này Tư Dạ không dùng sức ngăn cản nữa, cô đẩy anh ra một cách dễ dàng.

"Tốt nhất là như vậy, tôi hy vọng kiếp sau, kiếp sau nữa anh cũng đừng bao giờ thích tôi." Trần Chi xoay người mặc lại quần áo, cũng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của người đàn ông.

Sau khi mua một bó hoa bách hợp, Trần Chi vội vàng chạy tới bệnh viện, còn không kịp đi thăm mẹ Trần trước, cô tìm đến phòng bệnh của An Dĩ Thần.

Nghe y tá nói An Dĩ Thần đã tỉnh lại, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Đi tới cửa phòng bệnh, Trần Chi thấy cửa bị mở ra một khe hở, cô liếc mắt nhìn vào, thì thấy An Dĩ Thần đang ngồi trên giường bệnh, hai mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có cảm xúc gì.

Trán anh quấn băng vải, mặc quần áo của bệnh nhân, khiến anh trông có vẻ càng nhợt nhạt và yếu ớt hơn.

Trần Chi rất lo lắng cho anh, đang định đẩy cửa đi vào, thì nghe thấy giọng nói của Lưu Tư Nha.

"Dĩ Thần, ăn một chút gì đi, bác sĩ nói anh đã không ăn uống gì mấy ngày rồi, ăn chút gì đó, cơ thể cũng nhanh hồi phục hơn."

Lưu Tư Nha múc một thìa cháo đưa tới bên miệng anh, ngay cả nhìn An Dĩ Thần cũng không thèm nhìn tới, vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Dĩ Thần, anh ăn một chút đi, cho dù anh không quan tâm đến cơ thể của mình, thì cũng phải suy nghĩ đến vợ chồng bác An. Lát nữa hai người họ đến gặp anh lại thấy anh không ăn gì cả thì sẽ rất đau lòng."

Con ngươi của An Dĩ Thần khẽ chuyển động, anh nhẹ nhàng đẩy tay Lưu Tư Nha ra, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn.

"Sao anh lại trở thành dáng vẻ này? Chỉ vì Trần Chi chia tay với anh mà anh đau khổ như vậy sao?" Lưu Tư Nha không khỏi bật khóc.

"Dĩ Thần, chúng em đều nghe nói, vì anh muốn ra mặt cho Trần Chi nên mới đi tìm Tư Dạ liều mạng đúng không? Sao anh lại ngốc như vậy, anh căn bản không đấu lại Tư Dạ."