Chương 140. Tuyệt vọng như đã 2

"Anh đi tìm anh ta để tính sổ, cũng chỉ có thể chịu thiệt mà thôi. Anh xem anh đi, suýt chút nữa thì mất mạng luôn, còn khiến những người quan tâm anh phải lo lắng cho mình, anh vì một người phụ nữ không hề yêu mình mà bỏ ra nhiều như vậy, có đáng giá không?"

An Dĩ Thần cụp mắt xuống, không nói gì.

"Dĩ Thần, cô ta không cần anh, em cần anh. Xin anh mở mắt nhìn em một chút được không, em yêu anh như vậy, tại sao anh không chịu cho em một cơ hội? Hu hu. . . . . . Em sẽ yêu anh hơn Trần Chi, em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, chúng ta mới là hai người phù hợp nhất, tại sao anh không chịu nhìn em chứ?"

An Dĩ Thần vẫn thờ ơ, vẻ mặt không chút cảm xúc. Bây giờ anh, quả thật là tuyệt vọng như đã chết.

Trần Chi là ánh sáng trong lòng anh, là toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của anh, là người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Nếu không có Trần Chi, thế giới của anh sẽ không còn chút ánh sáng nào, anh cũng mất đi nụ cười.

Anh chỉ muốn Trần Chi, chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô. . . . . .

Đối với Lưu Tư Nha, anh chỉ có thể nói lời xin lỗi, thứ như tình yêu, thật sự không có cách nào bố thí được, cũng không thể dùng lý trí để khống chế.

Đặt bó hoa bách hợp trong tay xuống đất, Trần Chi xoay người rời đi, không đẩy cửa bước vào.

Lưu Tư Nha nói rất đúng, cô không xứng đáng với những trả giá của An Dĩ Thần. Cô không xứng với anh, cô không thể cho anh bất kỳ thứ gì, mà chỉ mang đến sự tổn thương cho anh mà thôi. . .

Thế nên, thà rằng không gặp gỡ, cứ kết thúc như vậy. . . . . .

Y tá đẩy cửa bước vào phòng bệnh, trong tay cầm một bó hoa bách hợp trắng muốt xinh xắn, mang theo hương thơm thoang thoảng, thấm vào lòng người.

Cô cắm hoa vào bình, hi vọng anh chàng đẹp trai này nhìn thấy hoa tươi thì tâm trạng sẽ khá hơn một chút.

"Cô lấy hóa ở đâu vậy?" Lưu Tư Nha thấy lạ nên hỏi.

"Hoa này tôi nhặt được ở cửa, cũng không biết là ai để ở đó. Có lẽ có người muốn tới thăm ngài An nhưng ngại không dám vào, thế nên mới đặt hoa ở cửa."

An Dĩ Thần nhìn bó hoa bách hợp, ánh mắt thoáng hiện lên điều gì đó, Lưu Tư Nha chưa kịp kiểm tra thì anh đã nhanh chóng xuống giường lao ra cửa.

Kim truyền dịch cũng bị anh rút ra, trên đất còn vương một giọt máu.

"Dĩ Thần!"

Anh mở cửa, nhìn hai bên xung quanh, trên hành lang bệnh viện không có ai cả, trong mắt anh lại hiện lên vẻ ảm đạm.

Tiểu Chi, là em ư? Em đã đến rồi, tại sao không vào thăm anh? Chẳng lẽ ngay cả gặp mặt anh một lần thôi em cũng không muốn sao?

"Dĩ Thần, anh đang tìm gì vậy?" Lưu Tư Nha đi ra đỡ anh, nghi ngờ hỏi.