Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 141: Chỉ còn sống được ba tháng 1.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Dĩ Thần, anh đang tìm gì vậy?" Lưu Tư Nha đi ra dìu anh, nghi ngờ hỏi.

An Dĩ Thần không trả lời cô ta, anh xoay người đi vào phòng bệnh, thuận tiện rút tay mình ra khỏi tay Lưu Tư Nha.

Trong mắt anh không hề có cô ta!

Lưu Tư Nha cắn chặt môi, phải cố gắng lắm mới kiềm chế không để bản thân bật khóc. . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trần Chi cũng không rời khỏi bệnh viện, mà là đi vào phòng bệnh của bà Trần.

Hôm nay thần sắc của mẹ có vẻ đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn còn rất yếu.

Vì bệnh tật hành hạ trong thời gian dài, cơ thể bà Trần đã gầy đến mức chỉ còn lại xương, bà nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, nhìn lại càng gầy hơn.

Thấy bà Trần đang ngủ, Trần Chi lặng lẽ đi qua, cô dùng khẩu ngữ bảo dì trở về nghỉ ngơi, để cô ở lại trông coi chỗ này là được rồi.

Dì Từ cũng dùng khẩu ngữ dặn dò một chút rồi mới thu dọn đồ đạc trở về.

Ngồi cạnh giường bệnh, Trần Chi đắp chăn lại cho mẹ, nhìn gương mặt của bà, trong lòng cô rất áy náy. Nếu không phải vì cô, mẹ cũng sẽ không nhập viện lần nữa.

Bây giờ hy vọng duy nhất của cô chính là có thể mau chóng tìm được một trái tim thích hợp, để mẹ khỏe mạnh trở lại.

Cho dù đổi tim nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được mười năm, cũng tốt hơn so với trơ mắt nhìn cơ thể mẹ dần suy yếu như bây giờ.

Trần Chi ngồi bên giường bệnh hai giờ, bà Trần liền khẽ tỉnh dậy.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi?" Trần Chi mỉm cười với bà.

Bà Trần nhìn cô một hồi lâu, thở dài một hơi, "Tiểu Chi, con đỡ mẹ ngồi dậy đi."

Thấy mẹ chịu phản ứng lại mình, trong lòng Trần Chi trở nên vui vẻ.

Cô đỡ bà ngồi dậy, kê gối sau lưng bà, lại đắp chăn cho bà.

“Mẹ, mẹ có khát nước không? Con đi rót nước cho mẹ."

Bà Trần giữ chặt tay cô, ý bảo cô ngồi xuống, "Không vội, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

Trần Chi biết mẹ muốn hỏi cái gì, trong lòng cô rất bất an. Ngồi xuống cạnh giường bệnh, cô rũ mắt xuống, hai tay lo lắng đan chặt vào nhau, trong lòng đang nghĩ nên ứng phó với câu hỏi của mẹ như thế nào.

"Tiểu Chi, con nói rõ cho mẹ nghe hết tất cả mọi chuyện đi, mẹ không hy vọng bị con lừa gạt chuyện gì."

"Mẹ, bây giờ sức khoẻ của mẹ không tốt. . . . . ."

"Con yên tâm, mẹ không bị kích động đâu. Bây giờ mẹ đã nghĩ thông hết mọi chuyện rồi, cũng có thể chịu được được lời con nói. Con nói đi, hôm nay mẹ nhất định phải biết tất cả mọi chuyện."