Chương 145: Vì lấy lòng anh mà chịu sỉ nhục 1

Trần Chi hít sâu một hơi, cô có thể cảm nhận được anh đang cố ý đùa giỡn cô.

Nhưng bây giờ, cô thật sự phải xin anh giúp đỡ, trừ anh ra, cô không biết mình nên tìm ai.

"Anh đi đâu? Tôi đi tìm anh."

Tư Dạ nâng mắt lên, khóe miệng lộ ra ý cười xấu xa, "Buổi tối chờ điện thoại của tôi."

Nói xong, anh liền cúp điện thoại. Trần Chi biết anh đồng ý gặp cô, trong lòng vừa vui mừng vừa nặng nề.

Cô đã đồng ý với mẹ, không được ủy khuất bản thân, nhưng cô lại phải nuốt lời. Giống như chúng ta luôn nuốt lời đối với người quan tâm mình, đối với người yêu thương mình.

Trần Chi, mày không phải là một cô gái tốt, mày vừa lừa gạt người quan tâm mày, lại làm chuyện tổn thương họ, mày không xứng được họ yêu thương. . . . . .

Nhưng nếu không làm như vậy, ngay cả một người yêu cô cũng không có. . . . . .

Trần Chi mua một bó hoa bách hợp và một túi hoa quả đến bệnh viện hỏi thăm mẹ, mãi đến buổi chiều ăn cơm xong, cô nói với mẹ có việc phải làm, mới rời khỏi bệnh viện.

Không chờ Tư Dạ gọi điện cho cô, cô gọi cho anh trước, có việc cầu người, nhất định phải tích cực một chút.

Tư Dạ bảo cô trực tiếp đến biệt thự, khi Trần Chi đến biệt thự, Tư Dạ đã trở về.

Đi vào phòng khách trên tầng, Tư Dạ mặc ở quần áo ở nhà đang xem TV, thấy cô đi vào, anh cũng không có biểu cảm gì.

Trần Chi đi đến trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh, mở miệng, "Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh."

Tư Dạ lạnh nhạt nhìn cô một cái, rồi lại dời tầm mắt lên chiếc TV, "Nói đi."

TV đang đưa tin bảy giờ, Trần Chi không thích xem thời sự, nhưng Tư Dạ thích xem, gần như mỗi ngày đều phải xem.

Lúc không rảnh sẽ bảo người thu lại, anh sẽ xem phát lại.

"Lần trước anh nói với tôi, bảo tôi làm giao dịch với anh. Anh tìm một trái tim thích hợp giúp mẹ tôi, tôi làm người phụ nữ của anh, đến khi anh chơi chán thì thôi. Không biết lời anh nói còn tính không?"

Tư Dạ hơi nghiêng đầu, con ngươi trong trẻo, "Sao? Cô định giao dịch với tôi à? Không phải hôm nọ cô khinh thường sao?"

"Lần trước là tôi không đúng, tôi không nên từ chối đề nghị của anh. Lần này tôi thành tâm đến giao dịch với anh, hy vọng anh quân tử không so đo với tiểu nhân, tha thứ cho trước kia tôi không hiểu chuyện."

"A." Tư Dạ đột nhiên bật cười, "Cô có biết không, cô dùng dáng vẻ “tôi không sai” ăn nói khép nép với tôi, nhìn rất buồn cười!"