Chương 147: Vì lấy lòng anh mà chịu sự sỉ nhục (3)

Tư Dạ ném điều khiển từ xa ra rôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, “Tôi đi tắm rửa trước chờ cô, nhớ rõ động tác phải nhanh lên.”

Trần Chi đột nhiên mở to hai mắt, cô hiểu ý anh nói lúc nãy.

Nếu cô không đoán sai, thì những cuốn băng đó đó đều là phim chiến có thịt.

Lật ra một cuốn phim, Trần Chi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt thì đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mơ hồ của phụ nữ, xen lẫn tiếng thở hổn hển của đàn ông.

Trần Chi không ngẩng đầu lên, vội vàng tắt đi và thay cuốn băng khác.

Cái này càng phóng đại hơn, vừa vào đầu đoạn phim đã có tiếng va chạm không ngừng, cô lại nhanh chóng đổi sang bộ khác.

Không có cuốn băng nào trong số này thuần khiết và kín đáo hơn một chút, mặc dù Trần Chi không xem một hình ảnh nào, nhưng chỉ cần nghe thấy những âm thanh này, cô đã đỏ mặt.

Nếu cô nhìn, cô sẽ phải chết vì xấu hổ và tức giận.

Người đàn ông Tư Dạ có suy nghĩ dơ bẩn này lại có nhiều cuộn phim không lành mạnh như vậy. Còn muốn cô phải xem và thực hành sau khi xem, quả thực cố ý làm cô khó xử.

Trần Chi cũng không xem cuộn phim, cô ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm Tư Dạ.

Cô đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen đang dựa vào đầu giường, trên tay khẽ lắc nhẹ ly rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ phản chiếu ánh sáng lộng lẫy dưới tác dụng của ánh đèn khớp với chiếc nhẫn hồng ngọc

trên ngón trỏ của anh.

Anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh nhìn cô không chớp, khiến cô có chút không biết phải làm sao.

“Xem xong rồi?”

“…… Ừm.” Trần Chi chột dạ gật đầu thừa nhận.

“Lại đây.”

“Hay là tôi đi tắm rửa một cái trước.”

“Không cần.”

Trần Chi hơi do dự, vẫn đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống.

Người đàn ông đưa chén rượu cho cô, ngữ điệu không cho phép từ chối, “Uống hết.”

Trần Chi biết uống rượu, nhưng rất ít uống. Cô nhận ly rượu, nhìn Tư Dạ một cái, ngửa đầu uống hết ly rượu.

Hôm nay anh là ông chủ, anh nói gì thì chính là cái đó.

Vì tính mạng của mẹ, cô nguyện ý ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói.

Mùi rượu vang đỏ rất kỳ quái, Trần Chi cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô đặt ly rượu sang một bên, cắn môi liếc nhìn Tư Dạ.

"Tiếp theo, anh muốn tôi làm gì, anh mới đồng ý thay tôi tìm tim thích hợp cho mẹ tôi."

Tư Dạ cong môi cười, cứ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh quá phức tạp, quá sâu nên khó có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

“Thực hiện tất cả tình tiết mà cô vừa mới xem ra, hầu hạ tôi hài lòng, tôi sẽ giúp cô tìm được tim phù hợp.”