Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 151. Vì để làm hài lòng anh ta mà phải chịu sự sỉ nhục 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa.

"Muốn à? Muốn thì cầu xin tôi đi."

Không, có chết cũng không cầu xin anh ta!

Trần Chi nằm trên ghế sofa, hai tay nắm chặt thành ghế, không cho phép mình làm ra chuyện kích động.

"Chỉ cần cô cầu xin tôi thì sẽ không khó chịu như vậy nữa."

"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Cô không hy vọng chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân cũng bị anh ta giẫm đạp dưới chân.

Tư Dạ bước đến nắm lấy tóc cô, nâng đầu cô lên.

Hai má Trần Chi đỏ bừng, trong mắt đẫm lệ, đôi con ngươi đen nhánh như hai viên ngọc hình trái nho đen ngâm trong nước.

Chiếc cổ trắng như tuyết có độ cong hoàn mỹ, khuôn miệng nhỏ hồng hồng hơi hé mở, bộ ngực nhấp nhô tinh xảo đẹp đẽ.

Chết tiệt, cái dáng vẻ này của cô thật hấp dẫn!

Tư Dạ đè lại kích động trong lòng, lạnh lùng mở miệng, "Cô thật sự không muốn? Cô gái à, không phải đã nói muốn hầu hạ tôi, làm tôi hài lòng sao? Thái độ của cô là thế này à?"

Trần Chi cắn chặt môi, cô không ngừng tự nhủ, cầu xin anh ta đi, như vậy thì anh ta sẽ vui vẻ, sẽ đồng ý làm giao dịch với mình.

Nhưng cầu xin thế nào đây?

Cô thật sự không có cách nào mở miệng cầu xin anh ta, điều này còn khó chịu hơn là gϊếŧ cô.

"Xem ra miệng cô cứng quá nhỉ, thế thì tự cô ở đây từ từ hành hạ mình đến chết đi." Tư Dạ buông tay đứng dậy, bước về phía cửa không hề quay đầu lại.

Anh ta đi rồi?

Trần Chi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng thầm kêu phải giữ anh lại.

Nhưng muốn giữ anh lại, nhất định phải cầu xin anh ta. . . . . .

Không, cô thật sự không làm được!

Nhưng mẹ đang bị bệnh. . . . . .

Trong mắt Trần Chi ngoại trừ du͙© vọиɠ, còn ngập tràn đau khổ và giãy giụa.

Cô thật sự rất hận Tư Dạ, tại sao anh ta lại phải đối xử với cô như vậy, nhục nhã cô như vậy?

"Hu hu. . . . . ." Trần Chi vươn tay che mắt, bật ra một tiếng khóc đau đớn, "Tôi cầu xin anh. . . . . ."

Ngay tại lúc chân người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa, cuối cùng cô cũng phát ra một âm thanh yếu ớt.

Âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng kêu của mèo con, nhưng Tư Dạ vẫn nghe thấy.

"Cô nói cái gì?" Giọng người đàn ông giống như truyền đến từ bên ngoài, cô thấy rất xa xôi, lại như gần trong gang tấc.

Cô đã sắp hoàn toàn mất đi lý trí và ý thức rồi.

"Tôi cầu xin anh. . . . . . Tôi xin anh. . . . . ."

"Cầu xin tôi cái gì?" Tư Dạ cố ý hỏi tiếp, anh thật sự thích nhìn dáng vẻ đau khổ bất lực của cô khi bị anh giẫm dưới lòng bàn chân.

Như vậy, anh mới có một chút kɧoáı ©ảʍ chinh phục.

Nếu bình thường Trần Chi ở trước mặt anh không kiêu ngạo như vậy, có lẽ anh sẽ không đối xử với cô như thế.