Chương 152. Vì để làm hài lòng anh ta mà phải chịu sự sỉ nhục 8

Nếu bình thường Trần Chi ở trước mặt anh không kiêu ngạo như vậy, có lẽ anh sẽ không đối xử với cô như thế.

Không có cách nào cả, muốn thuần hóa một con mèo hoang hoang dã nhất, thì phải ra tay tàn nhẫn.

". . . . . . Tôi xin anh. . . . . . Xin anh. . . . . . Muốn tôi." Cuối cùng Trần Chi cũng nói ra, cô cảm thấy mình sắp ngã quỵ.

Cô thật sự nói ra lời này, có phải linh hồn của cô cũng bị vấy bẩn rồi không?

Trái tim đau đớn, bởi vì cô sắp bị ác quỷ lôi vào địa ngục. Cô không muốn xuống Địa ngục, nhưng sức lực của cô không có cách nào chống lại ác quỷ.

"Nói to hơn một chút, tôi không nghe thấy."

Trần Chi chợt buông tay, nhắm mắt lại hét to với anh, "Tôi xin anh muốn tôi!"

Một cơn gió mạnh ập đến, cô còn chưa kịp mở mắt, thì bị một người kéo vào trong ngực.

Một nụ hôn nóng bỏng hung ác rơi xuống đôi môi của cô, cơ thể cô đột nhiên bị người đè xuống, lập tức ngã vào chiếc ghế sofa mềm mại.

"Ưʍ. . . . . ." Động tác thình lình mãnh liệt khiến Trần Chi trợn tròn mắt, cô muốn giãy giụa, nhưng giây kế tiếp lại bị khống chế chặt chẽ.

"Roẹt ——" Quần áo theo tiếng vang bị xé thành từng mảnh nhỏ, một đôi tay thô lỗ di chuyển khắp người cô.

Trần Chi luống cuống một hồi mới kịp thích ứng, chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn trả lại anh một cách mãnh liệt.

Lời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, không cần giả bộ làm gì, coi như anh ta là một con vịt* đi. Dù sao làm vậy cũng có thể lấy lòng anh ta, có thể khiến anh ta đồng ý cứu mạng mẹ mình. . . . . .

*Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ trai bao

Cảm xúc mãnh liệt chưa từng đến nhanh như thế, cũng chưa từng mãnh liệt như thế.

Hai người như đang đánh nhau, quấn lấy nhau lăn lộn từ ghế sofa xuống tấm thảm mềm mại, dùng cả tay cả răng của mình không ngừng tấn công cơ thể của đối phương, chẳng mấy chốc cơ thể hai người đầy vết vào, vết cắn, cả người chồng chất vết thương.

Nhưng sức lực của hai người cũng rất tốt, Trần Chi là do tác dụng của thuốc, còn Tư Dạ là vì bị kí©h thí©ɧ.

Bọn họ tấn công đối phương hết lần này đến lần khác, dữ dội lại tàn nhẫn, giống như chỉ có như vậy mới có thể giải phóng được nỗi oán hận và ngột ngạt tích tụ trong lòng.

Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, dường như bọn họ không hề biết mệt mỏi. . . . . .

Khi tất cả đã kết thúc, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng thở dốc mệt mỏi của hai người, từng cái từng cái, chậm rãi và nặng nề.

Trần Chi dồn sức quay lưng về phía Tư Dạ, khóe mắt chảy xuống một hàng nước mắt.

Bản thân trước đó thật sự quá điên cuồng, xa lạ đến mức cô hoàn toàn không nhận ra.

Mình như vậy, có còn là một Trần Chi đơn thuần, làm việc gì cũng luôn bình tĩnh nữa không?