Chương 59: Cho Cô Một Cơ Hội Để Rời Đi (1).

Trác Dịch là bác sĩ nên không chịu được nhất là nhìn thấy người khác bị thương.

Tư Dạ biết anh ta là người thích xen vào chuyện bao đồng của người khác nên cũng chẳng buồn nói nhảm với anh ta nữa, “Đi đi, cô ấy không sao rồi, cậu có thể về.”

Trác Dịch nghe xong làm vẻ giật mình hai mắt mở to, ngón trỏ chỉ anh run run lên án, “Không phải chứ, cậu sử dụng hết thân thể tôi rồi liền một cước đá đi sao?”

“Cút!”Tư Dạ thật sự một cước đá vào mông anh ta.

“Cậu đợi đó, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi đạp lại mông cậu! Hơn nữa vết thương trên trán cậu tôi cũng không xử lý cho cậu đâu, đáng đời cậu bị cô ấy đánh, đây chính là báo ứng!!”Trác Dịch ôm theo hộp thuốc của bản thân vừa mắng vừa chạy.

Chủ yếu là anh ta không có loại gan đó, mắng Tư Dạ, nhất định phải mau nau chạy.

Có lẽ vì không thoải mái nên dù ở trong mơ Trần Chi cũng cau mày. Cô ôm người cuộn tròn mình lại, là loại tư thế tự bảo vệ chính mình.

Ánh mắt Tư Dạ thâm trầm nhìn chằm chằm cô, không biết trong lòng nghĩ gì.

“A…..”trong lúc ngủ mơ, Trần Chi phát ra âm thanh thống khổ nhưng đồng thời cũng mang theo một loại âm điệu mập mờ.

Nghĩ đến những lần anh vùi trên người cô đạt được kɧoáı ©ảʍ vui vẻ sung sướиɠ, thân thể Tư Dạ lại bắt đầu căng thẳng.

Chết tiệt! Năng lực kiềm chế của anh hỏng mất rồi, dạng này mà vẫn còn muốn cô.

Tư Dạ đi đến bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc rồi tự mình đè ép khô nóng trong người.

Qua mấy phút, Trần Chi bất an tỉnh lại từ trong giấc mơ. Ở trong mơ cô cũng sợ hãi sự tàn bạo của Tư Dạ. Vừa mở mắt đã thấy anh đứng cạnh cửa sổ, sắc mặt Trần Chi lạnh xuống, chậm chạp ngồi dậy.

Nghe thấy động tĩnh của cô, Tư Dạ quay người nhìn Trần Chi nhưng cũng không nói gì.

“Tư Dạ, giao dịch của chúng ta chấm dứt ở đây đi, tôi không muốn làm người phụ nữ của anh nữa. Tiền tôi không cần nữa, cho dù anh uy hϊếp tôi thì tôi cũng sẽ không ở lại. Thân thể của tôi anh đã có được rồi, chắc hẳn cũng đã ngán. Vậy nên thả tôi đi đi, miễn cho tôi đứng trước mặt anh khiến anh bẩn mắt.”

Trần Chi vừa mở miệng đã là một câu như vậy, cố hết sức gièm pha chính mình , chỉ cầu anh buông tha.

“Cô quả thật mau quên, còn nhớ rõ lời tôi từng nói không. Trò chơi giữa chúng ta, chỉ tôi mới có thể hô dừng, cô mãi mãi không có tư cách nói kết thúc.”Âm thanh rét lạnh của người đàn ông truyền tới.

“Tôi sẽ chống lại anh, cũng sẽ không nghênh hợp với anh, luôn luôn tìm cách chọc anh giận để anh không vui nổi. Anh giữ tôi lại bên người, không ngừng đay vò tôi, thú vị lắm sao?”

“Đương nhiên là thú vị.”Môi mỏng của Tư Dã khẽ nhếch, “Tra tấn cô, chẳng phải cực kỳ thú vị sao?”

“Anh!!”Trần Chi tức giận trừng mắt nhìn anh, đối với người đàn ông biếи ŧɦái này không có lời nào để nói cả.