Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 66: Tư Dạ mất đi lý trí (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có lẽ là do cho tín hiệu xấu, giọng nói của dì Từ phát ra bị ngắt quãng, Trần Chi sững sờ sau khi nghe tin, như thể cô một chữ cũng không nghe lọt tai. Mẹ cô đang ở bệnh viện . . . . . Bà ấy muốn gặp cô... một lần... Đây có phải là lần cuối cùng gặp mặt không? Những lời này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, phải mất một lúc cô mới nhận ra được hàm ý bên trong đó.

Mẹ đã xảy ra chuyện rồi! Trần Chi giật mình tỉnh lại, cơ thể đột nhiên được tăng thêm một chút sức lực. Cô thở hổn hển muốn hỏi thêm về sự việc nhưng cuộc gọi đã bị ngắt quãng, cô gọi lại nhưng không được. Tín hiệu bị đứt quãng, khi có khi không. Thật là một tín hiệu bị hỏng! Trần Chi lo lắng đến mức chỉ có thể nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Tư Dạ.

“Tôi nhận thua, hãy thả tôi ra khỏi đây ngay lập tức!”Cô thật ngốc, sao có thể đánh cược mạng sống của cô với Tư Dạ. Nếu cô thực sự không may qua đời thì sao, ai sẽ chăm sóc cho bà ấy đây? Mẹ cô phải làm thế nào? Nếu bệnh tim của mẹ cô lại tái phát, không phải tính mạng của bà ấy sẽ bị đe dọa sao? Không được !

Trần Chi đã cảm thấy hối hận và không kìm được nước mắt. Chỉ cần mẹ cô không xảy ra bất cứ chuyện gì, cô sẵn sàng nhận thua, kêu cô làm cái gì cô đều sẽ làm. Máy bay trực thăng hình như đã chuẩn bị từ lâu, không đầy nửa tiếng nữa là đến đảo. Có người xông vào phòng, có mấy người mặc áo khoác trắng vội vàng kiểm tra cô, chích vào tay cô một ống kim tiêm, sau đó làm ẩm môi khô khốc của cô bằng tăm bông ướt có sẵn. Nhưng ánh mắt của cô vẫn đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tư Dạ.

Sau khi nhìn lướt qua một vài cái đầu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông. Anh ta đứng thẳng ở đó, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt sâu thẳm và phức tạp, anh ta không biết mình đang nghĩ gì.

“Đưa tôi đi ...”Trần Chi nhìn chăm chú vào anh ta, mỗi một chữ thốt ra đều kèm theo tiếng thở dốc: “Đi ... cho tôi gặp... Mẹ..."

“Cô gái, hiện tại cô không thể nói chuyện được, cố gắng mà giữ sức.”Bác sĩ ân cần nhắc nhở. Cô rất bướng bỉnh: “Tôi muốn ... gặp mẹ ... mẹ tôi...". Tư Dạ bước tới với đôi chân mảnh khảnh của anh, đi tới trước mặt cô: “Người phụ nữ này, chờ chừng nào cô khỏe lại rồi tôi sẽ cho cô đi gặp mẹ cô."

“Không được… hiện tại bà ấy… đang ở bệnh viện… Tôi muốn gặp bà ấy!”Trần Chi muốn vươn tay tóm lấy anh, nhưng cô thật sự không còn nhiều sức lực nữa. Bắt gặp ánh mắt cố chấp của cô, Tư Dạ suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Điều tra người này cho tôi ngay lập tức...". Trần Chi cố gắng tỉnh táo nghe anh nói chuyện điện thoại, sau vài phút đã trôi qua, cô cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Tư Dạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »