Chương 67: Chờ tôi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ thả cô đi (1)

“Có người tìm thấy mẹ cô khi bà ấy đang ngất xỉu trên đường và đưa bà ấy tới bệnh viện. Bây giờ mẹ cô không sao, và bà ấy đã tỉnh lại.". Trần Chi mở to mắt không thể tin được: "Thật vậy sao?". Thực sự không có xảy ra việc gì sao? Tại sao bà ấy lại rất muốn gặp mặt cô? Tư Dạ nhàn nhạt gật đầu: “Thật. ". Không biết tại sao, lúc này Trần Chi rất tin tưởng lời nói của anh. Viên đá trong lòng bỗng nhiên được gỡ xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn anh ... cảm ơn anh..."

Ánh mắt anh khẽ lung lay, Tư Dạ không thể biết được cảm giác của anh lúc này là như thế nào. Cô không phải nên hận anh sao? Biết mẹ cô không sao, chẳng phải cô nên tiếc vì đã nhận thua? Tại sao cô vẫn mỉm cười và nói lời cảm ơn với anh? Anh thấy mình không thể nhìn thấu suy nghĩ của người phụ nữ này, hoàn toàn không biết. Cũng giống như lúc đầu, cô ngoan cố không chịu làm người phụ nữ của anh, thậm chí là tìm đến cái chết. Nhưng vì chi phí chữa bệnh của mẹ cô, cô sẵn sàng đồng ý làm người phụ nữ của anh.

Giống như bây giờ, cô ngoan cố đến mức chết cũng không chịu nhận thua, hiện tại khi biết mẹ cô không sao, cô thậm chí còn không cảm thấy hối hận vì đã đầu hàng. Suy nghĩ trước sau của cô luôn có một sự chênh lệch lớn, thật khiến người ta phải bất ngờ. Có lẽ, chỉ cần chuyện liên quan đến bà ấy, mới có thể khiến cô thay đổi thái độ nhanh chóng. Nếu mẹ cô đã chết, có lẽ cô sẽ không bao giờ thỏa hiệp với anh dù chỉ một lần?

Tư Dạ cau mày và nhận ra rằng đây là một việc hết sức khó giải quyết. Nếu bạn muốn kiềm chế Trần Chi, anh phải giữ cho mẹ cô sống sót. Nhưng mục đích trả thù của anh lại là mẹ cô . . . . . Tốt hơn là nên trả thù mẹ cô ngay lập tức, hay là chơi đùa với Trần Chi một lúc? Tư Dạ e càng nghĩ càng thấy rối rắm, khi nhìn thấy nụ cười trên miệng Trần Chi, trong lòng anh càng thêm bực bội!

Đột nhiên, anh rất muốn tàn nhẫn phá hủy đi nụ cười của cô. Cúi người ghé sát môi vào tai cô thì thầm ác ý, giọng nói trầm thấp quyến rũ, khiến cho vẻ mặt của Trần Chi thay đổi ngay lập tức.

“Người phụ nữ này, cô thua rồi. Nhớ kỹ, sau này cô phải ở bên cạnh tôi, để tôi chơi cho đến khi tôi chán.”Khuôn mặt của Trần Chi đã tái nay lại tái thêm. Cô cố giữ nụ cười nơi khóe miệng, nhưng trong lòng cảm thấy đau xót. Sau này cô không thể thoát ra khỏi con quỷ này nữa. Cô khao khát tự do đến vậy, tại sao ông trời lại không cho cô hoàn thành mong ước này?