Chương 68: Chờ tôi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ thả cô đi (2)

Trong mắt hiện lên một sự chua xót, Trần Chi nhắm mắt lại để mặc cho cô ngất đi. Khi cô hôn mê, sẽ không còn cảm thấy gì cả.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tư Dạ đã mời cho cô một bác sĩ tốt, thuốc men và dinh dưỡng, sau vài ngày tịnh dưỡng sức khỏe của cô đã trở nên tốt hơn. Sáu ngày trên đảo dường như là một cơn ác mộng đối với cô, bây giờ nghĩ lại đều có cảm giác không chân thật. Cô thực sự đã phải chịu đựng sáu ngày không ăn gì nhưng vẫn không chết, điều đó nên được coi là may mắn. Sau khi ngủ quá lâu, Trần Chi không muốn nằm trên giường nữa. Hôm nay, cơ thể của cô đã tốt hơn nhiều, cô đã phục hồi được 70% đến 80% sức lực, cô có thể ra khỏi giường và đi lại.

Cô định đi dạo trong vườn, khôi phục sức khỏe, rồi sẽ về thăm mẹ cô vào ngày mai. Có lẽ đã đến lúc phải nói sự thật với mẹ cô rồi, dù sao chuyện này cũng không thể giấu kín như vậy suốt. Đi dép lê, Trần Chi nhẹ nhàng mở cửa bước ra khỏi phòng, không phát ra chút tiếng động. Trác Dịch vừa mới hoàn thành một cuộc đại phẫu đã vội vã đến tìm Tư Dạ. Dì Chu ra mở cửa, nhìn thấy anh ta, mỉm cười chào hỏi lễ phép: “Trác Dịch, xin mời vào nhà, cậu chủ vừa hay đang có ở nhà."

Trác Dịch đối với nơi này rất quen thuộc, mỗi lần đến đều có cảm giác như trở về nhà của chính mình. “Dạ!”Nhìn thấy Tư Dạ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc tin tức, anh ta vội vàng đi tới với một nụ cười trên mặt. “Thế nào, cô ta đã từ bỏ và gọi cho cậu ngay phải không. Ha ha, đây là tất cả đều là chủ ý của tôi. Cậu nói xem nên cảm ơn tôi thế nào đây? Không bằng như vậy đi, sao anh không cho tôi mượn tàu du lịch và để tôi đi chơi vài ngày?"

Bước chân của Trần Chi đột ngột dừng lại, cô vội vàng nép người vào một góc để không cho họ phát hiện ra sự tồn tại của cô. Tư Dạ liếc mắt nhìn anh ta, nhấc chân đặt ở trên bàn cà phê thủy tinh xuống, toàn thân lười biếng giống như một con báo quý tộc.

"Không, lần trước cho cậu mượn, tôi đã bị tổn thất hàng trăm nghìn nhân dân tệ. Ai biết được lần này cậu sẽ phá cái gì.”Trác Dịch ngồi xuống bên cạnh anh, trên mặt cố gắng bày ra nụ cười đáng yêu.

"Đừng nói vậy, tôi là bạn của cậu. Đồ của tôi chính là đồ của cậu, đồ của cậu cũng chính là đồ của tôi. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, mặc chung một cái quần mà."

“Ai lớn lên cùng cậu, ai mặc chung một cái quần với cậu? Tôi đâu phải là không có quần.”Tư Dạ cố ý vặn vẹo ý của anh ta.

“Dạ, tôi làm việc cho cậu nhiều năm như vậy, cậu nỡ không cho tôi mượn sao?”Trác Dịch nắm lấy góc quần áo của anh, đang cố gắng làm nũng để được anh đồng ý.