Chương 70: Chờ tôi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ thả cô đi (4)

“Vậy khi nào anh thả tôi? Chẳng lẽ tôi phải ở bên cạnh anh cả đời sao?". Có trời mới biết, cô suốt ngày mong được tự do, ở bên cạnh Tư Dạ, luôn khiến cô cảm thấy tối tăm. Tư Dạ cười chế nhạo: “Cô muốn ở bên cạnh tôi cả đời, nhưng tôi sẽ không đồng ý đâu! Chờ tôi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ thả cô đi "

“Vậy thì anh sẽ chơi cho đến khi nào? Một năm, hai năm hay mười năm?". Giọng điệu của Trần Chi bắt đầu thay đổi, cô sắp phát điên rồi, vì cái gì mà mọi quyền quyết định lại nằm trong tay Tư Dạ, cô lại không có bất kỳ quyền quyết định nào! Vẻ mặt Tư Dạ trở nên lạnh lùng, vẻ mặt u ám: "Trần Chi, có vẻ cô đã đề cao bản thân mình quá! Một năm, hai năm? Cô cho rằng mình có quyền quyết định sao?"

"Vậy thì anh thả tôi ra đi!"

Người đàn ông bóp chặt cằm cô, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đã bảo cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, đừng có chọc tức tôi! Tôi nói cho cô biết, cho dù cô muốn đi cũng phải có sự đồng ý của tôi. Vì vậy, hãy quên cái suy nghĩ tôi sẽ thả cô đi đi! "

Trần Chi bởi vì quá tức giận, cơ thể của cô run lên không kiểm soát được. Cô cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, một lúc sau khi bình tĩnh lại, cô quay đầu lại để khỏi nhìn thấy anh. “Nếu như anh không buông tha tôi, tôi sẽ tự tìm cách. Anh đừng nghĩ tôi sẽ tốn công để lấy lòng anh!"

Cô biết rằng cô không nên nói những điều như thế này để chọc giận Tư Dạ, và cô biết rằng cô sẽ phải chịu đựng hình phạt sau khi cô nói ra điều đó. Nhưng cô đã sớm quen với việc tự chủ từ khi còn nhỏ, cô không thể chịu được khi ai đó đang cố gắng kiềm chế và đàn áp cô. Cô giống như một cái lò xo đàn hồi, người khác càng ép cô, cô sẽ càng bật ngược lại.

Nếu cô gặp người khác, có lẽ họ sẽ không quan tâm đến cô nhiều đến như vậy. Nhưng người mà cô gặp lại là Tư Dạ, một Tư Dạ không ai dám chống lại và Tư Dạ thích người khác phải nghe lời. Thấy cô cứng đầu như vậy, Tư Dạ cũng rất tức giận.

“Người phụ nữ chết tiệt, cô là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Móng vuốt của cô quá sắc, tôi nhất định phải cắt bỏ nó cho cô!". Anh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi giường.

“Buông ra! Anh định làm gì tôi?!”Trần Chi ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị nắm lấy một lần nữa. lôi ra khỏi phòng. Sau khi từ cầu thang xuống dưới, Trần Chi cảm thấy khắp người đau nhức và khó chịu. Nhìn thấy Tư Dạ tức giận, dì Chu cùng những người hầu khác tránh ra xa, cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào bọn họ.