Chương 76 Điên cuồng trong hồ bơi (6)

“Sự đυ.ng chạm của anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm! Ghê tởm đến buồn nôn!”

Tư Dạ hít sâu một hơi, cơ thịt trên l*иg ngực rắn chắc không ngừng lên xuống.

Tốt lắm, bài học anh mới cho cô lúc nãy, một chút cô cũng không nhớ.

Trần Chi, người phụ nữ đáng chết này!

Tư Dạ híp mắt nhìn cô, hai mắt rét lạnh. Đột nhiên, anh bước nhanh về phía cô, nộ khí khắp người.

Trần Chi lúc này mới thấy sợ hãi, lập tức co cẳng chạy.

Cô đi chân không lại chạy trên nền đá cuội, nhưng lòng bàn chân bị cấn đau cũng không làm giảm tốc độ.

Định sẽ không quay đầu lại, cũng biết Tư Dạ đang đuổi theo phía sau.

Hơi thở của anh quá cường đại, nhiêu lần cô cảm thấy cô với anh chỉ cách còn nửa bước chân

Trần Chi chạy trối chết, khăn tắm thiếu chút nữa trượt xuống đất, cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện, Tư Dạ nhìn thấy quả thật muốn thổ huyết.

Thật ra anh có thể bắt cô nhưng anh lại muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô ngay lúc này.

Người đàn ông không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, cùng với bộ dáng kinh sợ của cô tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Chạy vào đại sảnh, Trần Chi đột nhiên bị vấp trên tấm thảm. Cô quay đầu, vừa hay nhìn thấy Tư Dạ đi đến trước của.

Dưới thân của anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ thể càng thêm cao lớn, anh đứng ở trước cửa, hầu như đã che hết ánh sáng mặt trời bên ngoài.

Giống như pho tượng thần giữ cửa, rất có khí thế áp bức.

“A ——” Trần Chi sợ hãi kêu một tiếng, liền đứng dậy xông lên lầu, tốc độ đó quả thật khiến người ta trố mắt đứng nhìn, giống như Tư Dạ là một con thú dữ đáng sợ.

Đóng cửa, khóa chốt, Trần Chi rút vào trong chăn, toàn thân đều phát run.

Tư Dạ thật đáng sợ, cô thật sự bị anh hù chết rồi!

Đến bây giờ, tim của cô vẫn đập rất nhanh, tay chân đều run rẩy, giống như đã trải qua một kiếp kinh tâm động phách vậy.

“Ầm ầm!” Bị gõ cửa, bên ngoài vang lên âm thanh lạnh như băng của Tư Dạ, “Mở cửa!”

Toàn thân Trần Chi run lên, thiếu chút nữa ngồi xuống.

Cô nhìn xung quanh, xuống giường đẩy ghế sô pha lại phía cửa, lại lục ra mấy bộ quần áo và giày sạch sẽ, vội vàng mặc vào, chuẩn bị sẵn ví tiền, định lát nữa khi anh ta xông vào, cô cũng có thể tùy lúc mà chạy trốn.

“Mở cửa, cô có nghe không!” Tư Dạ tiếp tục gõ cửa, âm thanh có chút không kiên nhẫn.

Trần Chi cũng không ngốc như vậy, mở cửa rồi thì chỉ có con đường chết.

Nếu như ngay từ đầu cô không chạy trốn, có thể cô sẽ giả bộ dũng cảm, đối mặt với sự tức giận của anh.