Chương 78: Bữa tiệc rượu không không thể giải thích (2)

"Tại sao tôi phải đi với anh?"

" Dài dòng làm gì? Nếu cô không đi tôi sẽ lập tức phá cửa.". Trần Chi suy nghĩ một chút, nhưng sau cũng cũng gật đầu đồng ý: "Được, tôi đi với anh."

" Bây giờ đã đạt được thỏa thuận, mau mở cửa!". Trần Chi vẫn không dám mở cửa, nhưng đã thỏa thuận rồi, nếu không mở ra, cô sẽ thực sự làm anh bực bội. Đẩy ghế sô pha đi, cô lấy hết can đảm, nghiến răng mở cửa, Tư Dạ bước vào, chỉ liếc xéo cô một cái, cũng không làm gì cô. Trần Chi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tư Dạ chỉ mở tủ tìm quần áo, cuối cùng cô cũng thoát được kiếp nạn này. Người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề, chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình cường tráng với những đường nét hoàn hảo.

Trần Chí đang đứng tại chỗ có chút xấu hổ, vừa định đi ra ngoài, liền nghe thấy Tư Dạ nói. " Cô không phải rất dũng cảm sao? Vừa mới thấy thế liền quay mặt chạy nhanh hơn cả thỏ?". Trong lời nói đó có chút mỉa mai, Trần Chi hơi đỏ mặt. Nghĩ lại bộ dạng lúc cố gắng bỏ chạy, cảm thấy có chút xấu hổ.

" Đúng rồi, trong biệt thự có camera ở khắp nơi. Nếu cô không nhớ lúc nãy bản thân cô chạy trốn trông như thế nào, một hồi tôi có thể đưa băng ghi hình cho cô coi." Tư Dạ mỉm cười, thề muốn khiến Trần Chi phải muối mặt. Đúng là một tên biếи ŧɦái! Mọi nơi đều có camera. Trần Chi giật giật khóe miệng, lộ ra sự nhàn nhạt khinh thường, sau đó xoay người bước xuống lầu. Anh muốn thấy cô xấu hổ, và cô sẽ không thể hiện điều đó ra cho anh xem!

Nhìn bóng lưng cô rời đi, trên mặt người đàn ông đột nhiên trầm lại, ánh mắt u ám và lạnh lùng. Nếu đã là trả thù, liền phải lợi dụng hoàn toàn. Mọi thứ phụ thuộc vào ngày mai.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Vào ban ngày, Trần Chi sẽ trở về nhà. Từ khi ở đảo về, cô đã không quay lại gặp mẹ, chỉ gọi cho bà ấy một cuộc điện thoại. Mẹ cô sức khỏe rất yếu, cô thực sự cảm thấy áy náy và có lỗi khi không thể chăm sóc bà hằng ngày. Trần Chi đã mua rất nhiều thức ăn và quần áo trong một lần, với hy vọng có thể bù đắp một phần cho sự bất hiếu của cô. Cứ tưởng mẹ cô sẽ hỏi chuyện công việc nhưng ai biết được bà ấy không hỏi gì, mẹ cứ cười nói những chuyện nhỏ khác, một chút cũng không hỏi về công việc.

Trần Chi cảm thấy khó hiểu, nhưng cô sẽ không chủ động nói ra. Vì mẹ không hỏi nên cô cũng không nói, dù sao cô cũng không biết phải mở lời như thế nào. Ăn sáng xong, cô vội vàng trở về biệt thự.